Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1146

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên bắt đầu hôn mê, hoàn thành việc mình muốn xong, liền nằm vào chỗ đó, trong chốc lát liền thiếp đi.

Chờ cô lần nữa tỉnh lại, là ở một căn phòng bệnh.

Trên người mặc quần áo bệnh nhân, cũng không biết là ai đổi cho cô.

Bên tai truyền đến thanh âm khụt khịt.

"Ô ô ô ô ô ~~~~ chị, chị mau tỉnh lại a ~~"

Tiếng khóc của trẻ con vang lên bên tai Tô Yên.

Cô mở to mắt, liền thấy được Tô Tiểu Hoa.

Đôi mắt Tô Tiểu Hoa sưng như trái hạch đào.

Một bên khóc một bên nhét đồ ăn vặt vào trong miệng ăn ăn.

Lúc nhai ngay cả lời nói cũng nghe không hiểu.

Khi Tô Yên mở to mắt, Tô Tiểu Hoa đang cúi đầu xem lát khoai tây trong tay nó.

Thế cho nên không phát hiện cô đã tỉnh.

Cho đến khi Tô Yên ở trên giường giật giật.

Đồ ăn vặt Tô Tiểu Hoa đặt ở mép giường lăn xuống dưới.

Lúc này mới nhận ra Tô Yên tỉnh lại.

Tức khắc, Tô Tiểu Hoa trở nên cực kỳ vui vẻ

"Chị, chị đã tỉnh!!"

Tô Yên xoa xoa giữa mày.

"Em sao lại ở chỗ này?"

Tô Tiểu Hoa

"Không chỉ có em, còn có Tô Cổ nữa."

Nói xong, Tô Tiểu Hoa chỉ vào Tô Cổ ngồi ở trên sô pha.

Tô Cổ ra tiếng

"Là Tống Du Cảnh gọi điện thoại cho em."

"Em có điện thoại?"

"Trong nhà có."

Tô Cổ nói xong, nhìn trên đầu Tô Yên quấn quanh băng gạc

"Bác sĩ nói chị bị chấn động não nhẹ, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày."

" Ân"

"Theo thân thủ của chị, không nên phát sinh chuyện như vậy."

Đừng nói là một chiếc xe thể thao xông tới, dù là một chiếc xe tải xông tới, Tô Yên đều có thể một tay ấn dừng ở đằng kia.

Tô Yên nhắm mắt lại

"Vẫn luôn chú ý hoa tươi, khi phát hiện thì đã chậm."

"Hoa tươi gì?"

"Tặng cho Tống Du Cảnh."

Tô Cổ trầm mặc.

Sau đó cúi đầu, tiếp tục chơi lego trong tay.

"Chị vì hắn phân tâm, là bình thường."

Dù sao cũng không phải lần một lần hai.

Mà ánh mắt Tiểu Hoa lại sáng lấp lánh, tay nhỏ giữ chặt tay Tô Yên

"Ký chủ, chị theo đuổi Tống Du Cảnh đại nhân sao?"

Tô Yên

"Em muốn nói cái gì?"

Tiểu Hoa hưng phấn

"Ký chủ cố lên!!"

"Gọi chị."

"Chị"

Nó ngoan ngoãn nói.

Tiểu Hoa vừa hưng phấn liền quên mình hiện tại là con người.

Khi đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Đi vào không phải bác sĩ chủ trị của Tô Yên.

Là Tống Du Cảnh.

Tức khắc, Tiểu Hoa vừa mới còn hưng phấn lập tức liền ngậm miệng lại.

Cầm khoai lát, yên lặng từ trên ghế bò xuống, đi tìm Tô Cổ dựa gần vào.

Tống Du Cảnh trong tay cầm ống nghe bệnh.

Đi đến trước mặt Tô Yên

"Kiểm tra thân thể."

Tô Yên gật gật đầu

" Ân"

Cô nằm xuống.

Tống Du Cảnh

"Cởi bỏ cúc áo."

Tô Yên rất ít khi tới bệnh viện, cũng chưa từng làm kiểm tra như vậy.

Cô nhìn Tống Du Cảnh.

Nghi hoặc hỏi

"Là muốn cởi hết sao?"

Vừa nói, vừa cởi cúc áo.

Mới vừa cởi ba cái, chuẩn bị tiếp tục cởi xuống.

Bỗng nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng nắm lấy tay cô

"Được rồi."

Thanh âm người nào đó lãnh đạm.

Tô Yên ngoan ngoãn dừng lại.

Ba phút sau, kiểm tra xong.

Tống Du Cảnh nói

"Tình huống ổn định, không có chuyện gì, lại quan sát hai ngày thì có thể xuất viện."

Nói xong, Tống Du Cảnh muốn đi.

Tô Yên duỗi tay, kéo lại tay hắn.

Bước chân hắn dừng lại.

"Có việc?"

Tô Yên chớp chớp mắt, hỏi nghiêm túc

"Bó hoa kia anh thích không?"

Tống Du Cảnh không nói chuyện.

Tô Yên lại hỏi

"Anh thích cái gì?"

Cô đơn giản hỏi trắng ra.

Tống Du Cảnh thu hồi ống nghe bệnh.

Ngược lại nhìn về phía Tô Yên

"Tô nữ sĩ muốn làm cái gì?"

Tô Yên

"Em muốn theo đuổi anh. Được không?"
Bình Luận (0)
Comment