Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1302

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên không nói chuyện.

Nàng đứng bên cạnh chờ đợi người phái Thương Hồng an bài bước tiếp theo.

Cuối cùng, một thuyền chia làm bốn nhóm.

Một nhóm không có linh căn.

Bốn ngũ linh căn cũng chính là một nhóm tạp linh căn.

Thiên phú tốt hơn chút là nhóm hai, ba linh căn.

Cuối cùng đó là nhóm đơn linh căn.

Nhóm đơn linh căn này chỉ có Tô Yên cùng Lâm Nhu.

Ở dưới ánh mắt hâm mộ ghen ghét của mọi người, hai người được vị vừa mới kiểm tra trước đó tự mình dẫn lên núi.

Bộ dáng người nọ nhu hòa, mở miệng

"Ta tên Thương Thạch, đến sớm hơn hai muội, các muội có thể gọi ta là Thương sư huynh."

Lâm Nhu cười, đôi tay ôm quyền, rất sảng kɧօáϊ nói

"Thương sư huynh."

Thương Thạch gật đầu.

"Hai người bọn muội có thiên phú nhất, chỉ là cơ sở quá mức yếu ớt, trong một năm tới, ta sẽ tự mình dạy dỗ hai người cơ sở nhập môn."

Nói xong, Thương Thạch móc ra một thanh trường kiếm.

Sau đó hắn vung ống tay áo, trường kiếm bay lên ở giữa không trung, biến ra thật lớn.

Thương Thạch dẫm lên, duỗi tay ý bảo

"Đi lên."

Thực mau Lâm Nhu cũng dẫm lên.

Tiểu Hoa giải thích cho Tô Yên

"Ký chủ, đây là ngự kiếm phi hành."

Tô Yên ra tiếng

"Ân"

Sau đó nàng cũng theo sát dẫm lên.

Thương Thạch mang theo các nàng nhanh chóng bay đến đỉnh núi.

Vốn dĩ phải đi ít bộ ít nhất mất một canh giờ, nhưng chỉ bay trong chốc lát liền tới rồi.

Các nàng ở trêи không hạ xuống mặt đất.

Thương Thạch thu hồi trường kiếm.

Chỉ vào hai cái sân trước mặt

"Hai người các muội mỗi người lựa chọn một cái, ngày sau liền ở tại nơi này."

Hai người mới vừa vào phái Thương Hồng đã có thể tự lựa chọn sân viện, ở tại nơi đây.

Đãi ngộ như vậy thật sự là quá tốt.

Lâm Nhu cười mi mắt cong cong

"Cảm ơn Thương sư huynh."

Sau đó nàng ta quay đầu nhìn về phía Tô Yên, ra tiếng

"Cô chọn trước đi."

Nàng ta biểu hiện tự nhiên hào phóng.

Tô Yên giơ tay, chỉ vào nơi gần mình nhất.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Cái này."

Lâm Nhu dừng một chút.

Kỳ thật nàng ta cũng vừa ý viện này.

Nhưng hiện giờ bị Tô Yên chọn.

Nàng ta cũng không thể nói thêm cái gì.

Lâm Nhu gật đầu

"Được."

Thương Thạch ngẩng đầu nhìn thoáng qua ánh nắng.

Mở miệng

"Một canh giờ sau, tập hợp dưới chân núi huấn luyện."

Nói xong, Thương Thạch liền rời đi.

Lâm Nhu lúc bắt đầu còn thực vui vẻ nhấc chân đi vào trong viện.

Tô Yên nhìn nàng ta, bỗng nhiên mở miệng

"Cần phải đi."

Lâm Nhu xua xua tay

"Không sao, lát nữa thì đi, ta đi nhìn qua nơi này trước."

Tô Yên không nói nữa, quay đầu đi xuống dưới chân núi.

Hai nàng ở tại đỉnh núi.

Mới nhìn qua là một đãi ngộ thực tốt.

Nhưng mà nơi huấn luyện lại ở dưới chân núi.

Đi bộ vừa đúng mất hai canh giờ.

Đãi ngộ tốt này chỉ sợ cũng vô phúc hưởng thụ.

Tô Yên đi xuống, nhìn rừng cây xanh tốt, nàng liền rẽ đi vào trong đó.

Đói.

Một nén nhang sau, nàng lại xuất hiện ở trêи đường.

Trong tay ôm chút trái cây, vừa đi vừa ăn.

"Tiểu Hoa"

Tô Yên mở miệng.

Tiểu Hoa phản ứng đầu tiên là

"Ký chủ, Tiểu Hoa không thể cho chị tư liệu của nữ chủ Lâm Nhu, đây là vi phạm quy định."

Tô Yên lắc đầu

"Không phải cái này."

"Ký chủ muốn hỏi cái gì?"

Tô Yên nhíu mày

"Ta ăn bánh nướng của nàng ta."

Tiểu Hoa lập tức hiểu

"Ký chủ, chị có phải cảm thấy thiếu nàng nhân tình, lại không biết trả như thế nào?"

Tô Yên gật đầu

"Ân"

Nàng cũng không muốn dây dưa cùng Lâm Nhu.

Tuy rằng lúc ấy nói không cần, nhưng dù sao vẫn ăn bánh nướng.

Tô Yên không muốn kết giao cùng nàng ta, chỉ có thể hỏi Tiểu Hoa những lý luận suông.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, cái này......vẫn là do chị tự quyết định."

Xem.

Đúng là nói như chưa nói mà.
Bình Luận (0)
Comment