Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1332

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng trừng lớn đôi mắt long lanh, nghi hoặc

"Vì sao lại phải đi? Ta còn chưa xem đủ đâu?"

Tô Cổ nâng tay lên, nắm chặt cái đuôi rắn đang quấn trêи cánh tay mình.

Một lời cũng không nói, trực tiếp kéo Tiểu Hồng đi.

Tiểu Hồng vừa bị kéo đi liền không phục, ồn ào lên tiếng.

"Ta muốn giúp Yên Yên đánh kẻ địch, ta không muốn đi."

Tô Cổ vừa kéo đuôi nó, vừa nhàn nhạt mở miệng.

"Trời sắp mưa."

Tiểu Hồng sửng sốt một hồi lâu.

Ngẩng đầu nhìn lên trời.

Bầu trời so với lúc nãy càng thêm mịt mờ.

Sau đó, lực chú ý của Tiểu Hồng từ bầu trời xám xịt sang Tô Yên từ nãy tới giờ vẫn luôn im lặng không nói chuyện.

Nó im lặng ba giây, sau đó liền nói

"Ồ vậy chúng ta mau đi thôi, Yên Yên chắc chắn không cần chúng ta hỗ trợ đâu."

Nó sợ đi chậm một chút sẽ bị Yên Yên đánh chết mất.

Kết quả là, Tô Cổ kéo Tiểu Hồng rời đi, nhưng cũng không đi quá xa.

Hai đứa nó kéo nhau đi vào một cái hang có thể tránh bị ngộ thương, nhưng lại có thể nhìn rõ tất cả các tình huống ngoài kia.

Xảy ra vấn đề còn kịp chạy đến chi viện cho Yên Yên.

Tô Yên quét một vòng.

Nàng đang tìm người.

Một người là giáo chủ Ma giáo đương nhiệm.

Người còn lại là Bạch Thánh.

Nàng đến để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, giúp Bạch Thánh kế thừa ngôi vị giáo chủ Ma giáo.

Ngay lúc này có một hơi thở ập tới.

Lâm Nhu mặc một thân y phục đỏ tím, xuất hiện bên cạnh vị trí Tô Yên đang đứng.

Trêи mặt nàng ta mang một nụ cười châm chọc

"Không mang theo Phong Huyền mà cũng dám can đảm một mình tới đây, ta nên nói là lá gan của cô quá lớn, hay là cô không biết tự lượng sức mình?"

Tô Yên liếc ả một cái.

Tiếp tục nghiêm túc tìm người.

Lâm Nhu khoanh tay đứng nhìn

"Hôm nay, tất cả những người này đều phải chết."

Ả nói lời chắc nịch, vô cùng chắc chắn chuyện đó sẽ xảy ra.

Sở dĩ ả dám nói vậy, đại khái là dựa vào Hung thú Thượng cổ Thao Thiết.

Mà nhìn tình cảnh hiện tại, xác thật là giống như lời Lâm Nhu nói.

Nam tử đeo mặt nạ thế như chẻ tre, các môn phái tu tiên khác đều không phải đối thủ.

Vừa tiến lại gần, một giây sau đã bị hắn túm cổ ném ra ngoài.

Cuối cùng, tìm lâu như vậy, Tô Yên cũng tìm thấy Bạch Thánh.

Mà nam tử đeo mặt nạ kia dường như cũng đang tìm kiếm cái gì đó.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Bỗng nhiên đúng lúc này, giáo chủ Ma giáo đương nhiệm không chống đỡ được nữa, cắm thanh kiếm trêи mặt đất, nổi giận đùng đùng gầm lên

"Bạch Thánh, ngươi phản bội ta?"

Bạch Thánh cầm trường kiếm, khoanh tay, đứng ở trước mặt giáo chủ Ma giáo đương nhiệm

"Từ lúc ngươi muốn giết ta, ta đã không còn là thuộc hạ của ngươi nữa."

Lời này bay tới tai Thao Thiết.

Nháy mắt, ánh mắt hắn dừng lại trêи người Bạch Thánh đang đứng trước giáo chủ Ma giáo đương nhiệm.

Thao Thiết nuốt nước miếng "Ực" một cái.

Đây là Bạch Thánh?

Giết hắn, Cùng Kỳ sẽ mang nữ nhân mình muốn đến.

Khẳng định ăn nàng sẽ rất ngon.

Nghĩ vậy, Thao Thiết liền hưng phấn.

Bạch Thánh vẫn chưa xuống tay giết giáo chủ.

Bởi vì căn bản không cần hắn động thủ, những nhân sĩ chính đạo xung quanh đã nhào tới.

"Phanh!"

Một quyền đánh thẳng vào tim.

Giây tiếp theo, giáo chủ liền ngã xuống đất, một kϊƈɦ trí mạng, chết không kịp ngáp.

Nhân sĩ chính đạo kia tay cầm trường kiếm, giơ lên

"Giáo chủ Ma giáo đã chết, ngươi còn không mau giơ tay chịu trói?"

Vừa dứt lời, đã bị một sức mạnh cường đại đánh bay.

Thao Thiết xuất hiện ở trước mặt Bạch Thánh.

Đứng đúng vị trí của người vừa bị đánh bay đi, lên tiếng.

"Bạch Thánh?"

Bạch Thánh không trả lời.

Chỉ là cả người đều căng thẳng.

Nhiều năm kinh nghiệm cho hắn biết, người trước mặt này vô cùng lợi hại.

Trêи người hắn ta thế mà lại không hề có chút linh khí nào.

Thao Thiết thấy người đối diện không trả lời?

"Không nói lời nào, vậy đúng là ngươi rồi."

Nói xong, giơ tay liền đánh qua.

Phanh!

Hai sức mạnh va chạm với nhau.

Bạch Thánh không chết.

Mà lại thấy một nữ tử đứng trước mặt hắn, cản trở nắm đấm kia tấn công lên người hắn.

Thậm tỷ nam tử kia còn phải lùi lại một bước.
Bình Luận (0)
Comment