Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1382

Edit: hhhhhh

Beta: Tinh Niệm

Hoắc Vưu nhìn cô mồ hôi đầy đầu, hơi xuất thần.

Tô Yên thấy hắn không ăn. Còn tưởng rằng đồ ăn này không ngon. Cô chớp chớp mắt, mở miệng

"Cơm này rất đắt, anh tạm chấp nhận ăn đi."

Hoắc Vưu nghe cô nói vậy, phục hồi tinh thần, cúi đầu nhìn hộp cơm.

Sau đó vẫy tay

"Lại đây."

Tô Yên đi qua.

Hoắc Vưu thấy cô còn đứng ở đó liền duỗi tay, kéo cô ngồi xuống sô pha.

Cũng không biết cô lễ phép như vậy cho ai coi. Hôn cũng hôn rồi, lễ phép có ích gì?

Hoắc Vưu cầm lấy thìa

"Há mồm."

Tô Yên há mồm. Sau đó một thìa cơm được nhét vào miệng. Chờ cô nuốt xuống, tiếp đó lại một thìa.

Vốn là mua cho hắn, cuối cùng tất cả đều vào bụng Tô Yên.

Chờ ăn xong, Hoắc Vưu bỗng nhiên mở miệng

"Nhìn thật gầy, ăn lại nhiều chút."

Miệng Tô Yên đầy đồ ăn nên không thể nói chuyện. Chỉ có thể nhìn hắn.

Hoắc Vưu khoé môi cong một cái, bỗng nhiên mở miệng

"Em cũng đi Thâm Lam tinh?"

"Ân"

"Tinh thần lực kém như vậy, kỹ thuật cũng không tốt, chắc sẽ không ai cần?"

Tô Yên lắc đầu

"Có."

Hoắc Vưu vốn đang thu dọn hộp đồ ăn trêи bàn liền dừng lại.

"Ân?"

"Em đi cùng Tô Kiêu."

Như thế càng tiện bảo hộ hắn.

Căn cứ vào ký ức nguyên thân, Tô Kiêu trong lần rèn luyện này xảy ra chuyện. Có lẽ, hắn gặp chuyện là do bị tính kế. Vẫn nên chuẩn bị tốt trước đã.

Hoắc Vưu mí mắt hạ thấp, không nói chuyện.

Không khí yên tĩnh xuống.

Tô Yên nhìn hộp cơm đều bị cô ăn, mà hắn chỉ ăn một ngụm.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Anh không đói bụng?"

Cô hỏi.

Hoắc Vưu nâng mắt lên, tư thái lười nhác.

"Em đã ăn cơm chiều của tôi, còn hỏi có đói bụng không?"

Tô Yên sửng sốt. Nhìn hộp đồ ăn trống không, lại nhìn hắn.

"Là anh đút em ăn."

"Đút em, em liền ăn?"

Đúng là ngang ngược không thể tả.

Cô hơi há mồm,

"Vậy anh muốn ăn cái gì?"

Lúc Tô Yên rời đi, sắc trời đã tối đen. Cũng không biết hắn không hài lòng chỗ nào mà cằn cọc suốt cả tối. Chỗ này làm không tốt, chỗ đó làm không đúng. Này không được, kia không được.

Khoan Quả biến mất một buổi trưa, đúng giờ lại xuất hiện lần nữa để tiễn cô.

Thời gian trôi nhanh, năm ngày sau, là ngày tập hợp đi Thâm Lam tinh.

Một chiếc phi hạm thật lớn đỗ ở ngọn núi phía sau trường. Có ba nơi thí luyện và ba đợt xuất phát. Đám người Tô Kiêu là nhóm đầu tiên.

Lúc này chỉ thấy một thiếu nữ như chúng tinh phủng nguyệt, bị vây ở giữa.

*Chúng tinh phủng nguyệt: được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng

"Chị Lý Nhã, nghe nói Triệu Lily ban F nhập viện rồi. Đầu bị vỡ, gãy xương sườn."

Lý Nhã cười ôn nhu, gật đầu

"Việc này ta có nghe qua. Là cô ấy khi dễ bạn học trước, không trách được việc người ta phản đòn."

Người chung quanh sôi nổi gật đầu

"Đúng vậy, không ngờ con thỏ nhỏ lại cắn người nặng như vậy."

Ba năm nữ sinh tụ tập cùng nhau, trò chuyện rôm rả. Trong đó có người bỗng nhiên nói

"Chị Lý Nhã, chị tổ đội với học sinh nào ban cơ giáp vậy?"

" Chị Lý Nhã vừa có kỹ thuật cùng tài mạo như vậy, người muốn chung đội với chị ấy còn xếp dài một vòng tinh tế kìa. Chỉ có thể là do chị Lý Nhã chọn, nào có chuyện bị người khác chọn?"

Mọi người sôi nổi gật đầu. Lý Nhã cười lắc đầu

"Nào có khoa trương như mọi người nói."
Bình Luận (0)
Comment