Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1657

Edit: Trịnh Sinn

Beta: Tinh Niệm

Mày nhíu chặt, sự ôn hòa vừa nãy tức khắc hoàn toàn không thấy.

Trêи mặt tràn đầy bài xích.

"Là cậu?"

Bởi vì lúc này Tô Yên bị chắn bên trong tủ quần áo, thế cho nên quản gia cùng Triệu Tường Vi vẫn chưa phát hiện trong phòng còn có một cô gái.

Hoắc Từ nghe tiếng nói, nghiêng đầu xem.

Nhìn cái cô gái đứng ở cửa kia.

Suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ nhớ tới cái gì, cười

"A? Tiểu thư bán rượu?"

Triệu Tường Vi nắm chặt sách giáo khoa trong tay, sắc mặt trở nên phi thường khó coi.

Hồi lâu sau, cô mở miệng

"Một tiết này tôi không dạy."

Nói đoạn, cô ta xoay người rời đi.

Quản gia bị làm cho sửng sốt, hiển nhiên thiếu gia biết vị gia sư Triệu Tường Vi này.

"Này ······"

Tức khắc quản gia không biết làm sao, dò hỏi ý tứ thiếu gia.

Hoắc Từ lúc này lực chú ý tất cả đều ở trêи người Tô Yên.

Hắn nói

"Ông đi ra ngoài."

"Dạ, thiếu gia."

Trả lời xong, quản gia đi ra ngoài.

Trong phòng lại lần nữa chỉ còn lại Tô Yên cùng Hoắc Từ.

Tô Yên nghiêm túc

"Em dạy anh học, quần áo này cho em mặc, có thể chứ?"

Hoắc Từ nhìn cô

"Cô dạy tôi học? Bao lớn rồi?"

Tô Yên kỳ thật cũng không biết mình bao nhiêu tuổi.

Cô cúi đầu nhìn nhìn chính mình.

Sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

"Anh cảm thấy em bao lớn rồi?"

"Mười bảy?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ân, em mười bảy."

Hoắc Từ nhìn chằm chằm cô.

Kỳ thật, hắn rất muốn ôm cô một cái.

Ân, hẳn là, thực mềm.

Trong lòng nghĩ như vậy.

Nhưng khi đưa bàn tay qua lại thành sờ sờ đầu cô.

Giây tiếp theo, xoa tóc cô một trận loạn xạ.

Chờ xoa đủ rồi, tầm mắt hắn rời đi, không hề nhìn cô nữa.

Hắn hỏi

"Tên là gì?"

"Tô Yên"

"Học ở đâu?"

"Ở ·······"

Tô Yên nhất thời nghẹn lời.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Hoắc Từ quay đầu nhìn lại

"Không muốn nói?"

" Ở nơi rất xa."

"Nước ngoài?"

Tô Yên không nói chuyện, chỉ là nắm lấy quần áo.

Hoắc Từ nhìn cũng không nói nữa.

"Học tập thế nào?"

"Trừ bỏ ngữ văn không tốt, còn lại đều có thể xếp hạng nhất."

Hoắc Từ nghe vậy, cánh môi mỏng cong lên

"Học bá?"

"Bọn họ gọi em là học thần."

Hoắc Từ cười càng sâu.

"Nói yêu cầu của cô?"

"Yêu cầu gì?"

"Làm cô giáo của tôi, muốn tiền lương bao nhiêu, hoặc là một ít điều kiện."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Bao ăn bao ở."

Nói xong, cô chỉ một bộ quần áo trêи người

"Cả một bộ này cũng cho em."

Hoắc Từ đợi trong chốc lát, nhìn cô

"Hết rồi?"

Tô Yên đang muốn gật đầu.

Lúc này, Tiểu Hoa vội vàng mở miệng

"Ký chủ, tiền lương, tiền lương, tiền lương!!"

Tô Yên

"Còn có tiền lương."

"Ân, muốn bao nhiêu?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"3000?"

Hắn trầm mặc.

Tô Yên

"2500?"

Người nào đó vẫn là trầm mặc.

Tô Yên

"2000?"

Hoắc Từ nhìn cô,

"Được, thành giao."

Tô Yên gật đầu.

Cho nên, bộ quần áo này là của cô?

Nghĩ như vậy, cô đi ra khỏi tủ quần áo.

Mắt cá chân trắng nõn cùng màu trắng ngà của thảm lông dê như là muốn hòa làm một.

Hắn nhìn

"Không giày, không mặc quần áo, cứ như vậy chạy đến trong phòng tôi?"

Tô Yên cạn lời, đứng ở chỗ đó, lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu

"Là ngoài ý muốn."

Hoắc Từ tựa hồ không muốn tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân.

Hắn mở cửa phòng, gọi

"Quản gia"

Thực mau, một người đàn ông trung niên xuất hiện ở cửa

"Thiếu gia?"

"Tìm một phòng, mang cô ấy qua. Về sau cô ấy sẽ ở chỗ này."

"Vâng"

Quản gia lên tiếng, nhịn không được nhìn Tô Yên nhiều hơn.

Thứ nhất là cô bé này lớn lên thật tinh xảo.
Bình Luận (0)
Comment