Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1738

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nghe được lời này của Tô Yên, Tiểu Hoa vô cùng cao hứng.

Quả nhiên, ký chủ vẫn thương nó nhất.

Xe ngựa vẫn chạy bon bon trêи đường.

Khi mặt trời ngả về phía tây, sắc trời dần tối đi.

Đã đi được hơn nửa quãng đường rồi, tới giữa trưa mai là có thể tới nhà Tô Yên.

Vì thế, bọn họ cố tình dừng lại nghỉ ngơi.

Trêи xe có thêm một Lục Vân, dù không nghĩ tới ba người nam nhân bọn họ thì cũng nên suy nghĩ cho một cô gái nhỏ yếu đuối chứ.

Lý Đại Bạch thầm cân nhắc trong lòng.

Buộc ngựa vào gốc cây bên cạnh.

Tô Yên đi săn thú, Lý Đại Bạch đốn củi nhóm lửa.

Trong lúc nàng đi săn, vô tình phát hiện suối nước nóng.

Dưới ánh trăng, sương khói lượn lờ, nước vô cùng ấm áp, nhìn thôi đã thấy vô cùng thoải mái rồi.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, nếu chị muốn tắm thì hãy gọi Tiểu Hồng ra trông ấy."

Ở trong mắt Tiểu Hoa, Tiểu Hồng tuy không được thông minh, nhưng để trông coi thì có thể làm tốt.

Không đúng!!

Tô Yên nghe Tiểu Hoa nói xong, mới sực nhớ ra từ lúc tới vị diện này nàng vẫn chưa thả hai đứa nhóc kia ra.

Tô Yên nâng tay lên.

Tiểu Hồng liền xuất hiện.

Con rắn nhỏ bằng ngón tay út, quấn quanh cổ tay Tô Yên.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì.

"Tê tê tê tê tê"

'Em cũng muốn tắm suối nước nóng.'

Nói xong liền trượt xuống từ tay Tô Yên.

Hiển nhiên nó nghe được những gì Tô Yên và Tiểu Hoa nói với nhau.

Tiểu Hồng có vẻ rất hưng phấn, một giây sau liền nhảy vào trong suối nước nóng, giây tiếp theo liền biến thành hình người.

Hai cái búi tóc tròn tròn, cả người trần trụi ngâm mình trong suối.

Tô Yên thấy nó chơi vui vẻ, nghi hoặc

"Tô Cổ đâu?"

Tiểu Hồng vươn ngón tay chỉ chỉ lên đỉnh đầu

"Ở chỗ này."

Tô Yên nghe vậy liền yên tâm.

Nàng không có yêu cầu cao đối với Tiểu Hồng, chỉ cần vẫn còn sống, không bị thương là ổn rồi.

Không nói thêm điều gì nữa, xoay người trở về.

Lúc trở về, trêи tay còn cầm thêm hai con thỏ hoang.

Tô Yên vừa đi, Tô Cổ liền biến thành người.

Nhưng không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giống Tiểu Hồng, Tô Cổ biến thành hình người, liền có một bộ y phục màu trắng mặc sẵn trêи người.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Ánh trăng bang bạc hắt lên người Tô Cổ, khuôn mặt lạnh lùng giống như đi ra từ trong bức họa.

Tiểu Hồng trừng mắt nhìn Tô Cổ, cất tiếng hỏi

"Vì sao ngươi có y phục mà ta lại không có?"

Tô Cổ liếc mắt nhìn nó một cái

"Không chịu nỗ lực tu luyện, trách được người khác sao?"

Tiểu Hồng vừa nghe xong, cảm thấy.... Tô Cổ nói có đạo lý a.

Nó đạp đạp hai chân, dò hỏi

"Thoải mái quá, ngươi có muốn ngâm một chút không?"

"Ngươi còn một nén nhang để tắm."

Tiểu Hồng sửng sốt

"Vì sao?"

"Đói bụng, muốn đi ăn."

Tiểu Hồng nghe xong, sờ sờ cái bụng, một nửa nén nhang cũng không muốn tắm nữa.

Trực tiếp bò lên bờ.

Thân mình mập mạp, tròn trịa, vẫn thả rông chạy thẳng lên nắm tay Tô Cổ

"Đi thôi."

Tô Cổ nhìn nó nửa ngày, duỗi tay.

'Ào' một tiếng, Tiểu Hồng lại bị bay vào trong suối nước nóng.

Tô Cổ lãnh đạm nói một câu

"Mang theo ngươi đi ra ngoài, ngươi không mất mặt nhưng ta mất mặt."

Nói xong, Tô Cổ liền rời đi, chờ đến khi Tiểu Hồng bò được lên bờ, đã không nhìn thấy Tô Cổ đâu nữa.

Tiểu Hồng 'hừ hừ' hai tiếng, nó cũng không dám chạy đi đâu.

Vạn nhất nó không tìm được Tô Cổ, lại bị lạc mất thì làm sao bây giờ?

Nó chỉ có thể chờ ở đây, Yên Yên nói chốc nữa cũng sẽ tới đây tắm.

Nó còn chưa bao giờ được tắm cùng Yên Yên nha, đến lúc đó có thể cùng Yên Yên tắm rửa kỳ cọ rồi ~.
Bình Luận (0)
Comment