Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 18

“Nếu cậu là Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ và Tô Yên, cậu sẽ chọn ai?”

“Vô nghĩa! Đương nhiên là Diêu Vũ Phỉ! Dáng người, diện mạo, khí chất, hoa hậu giảng đường ai có thể so?”

Người trong lớp đang nghị luận, Diêu Vũ Phỉ đi đến, hoa hậu giảng đường dĩ vãng thanh lãnh, sắc mặt hôm nay lại không thể đẹp.

Thẳng tắp đi tới chỗ Tô Yên, đứng trước mặt Tô Yên.

Cả lớp lập tức an tĩnh.

Ăn dưa a.

Giọng nói Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, cưỡng chế một cỗ hỏa khí

“Chúng ta đi ra nói chuyện.”

Tô Yên không lập tức đứng dậy, ngược lại có chút rối rắm.

Cô nhớ rõ, ngày hôm qua thầy Hóa muốn sáng nay cô đi tìm ông.

Diêu Vũ Phỉ muốn nói chuyện với cô, hơn nữa thoạt nhìn rất tức giận.

Cuối cùng sau khi do dự, Tô Yên vẫn gật đầu. Giọng nói mềm mại:

“Được.”

Nghe thấy côvồng ý, Diêu Vũ Phỉ cao lãnh xoay người đi.

Mọi người trong lớp thổn thức một trận.

Không hổ là hoa hậu giảng đường a.

Bất quá ngẫm lại gia thế của người ta, tài năng của người ta, kia cũng là có tư bản để phô trương.

Ngoài cửa phòng học chỗ rẽ hành lang.

Diêu Vũ Phỉ ôm ngực, tây trang màu nâu nhạt váy dài tôn lên dáng người của cô ta.

Nhìn Tô Yên, khẩu khí thanh lãnh, nhìn xuống từ trên cao:“Cậu và Khương Nhiên là chuyện như thế nào?”

Tô Yên nghĩ nghĩ, “Đây là chuyện riêng của tôi, tôi có thể không nói cho cậu, đúng không?”

Tuy rằng cô nói không có địch ý, nhưng vào tai Diêu Vũ Phỉ lại cảm thấy Tô Yên đang khiêu khích cô ta: “Cậu!”

Diêu Vũ Phỉ trên mặt mang theo chút tức giận, nói chuyện cũng mang theo chút sắc bén: “Nhân lúc tôi rời đi, vội vàng nhào vào trong ngực hắn, Tô Yên, cậu cũng chỉ có chút thủ đoạn này.”

Giáo dưỡng tốt đẹp, không cho phép cô ta nói khó nghe thêm nữa.

Tô Yên nghe chớp chớp con ngươi, sau đó nghiêm túc lắc đầu:

“Không, tôi còn có rất nhiều.”

Cô còn chưa làm gì, sao lại biết không có thủ đoạn?

Sắc mặt Diêu Vũ Phỉ có hơi khó coi.

Cô ta nhìn Tô Yên, trầm mặc xuống, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Rốt cuộc, vươn ngón tay, lấy một loại từ thái từ trên cao nhìn xuống, chỉ vào Tô Yên: “Tôi xin khuyên cậu, nhân lúc tôi còn kiên nhẫn ở chỗ này nói chuyện với cậu, liền cút xa một chút cho tôi!”

Giọng nói hỗn loạn tức giận, xé nát cái mặt nạ cao lãnh kia.

Ngay lúc hai người đang giằng co, Tiểu Hoa nhỏ giọng nói bên tai Tô Yên: “Ký chủ, Diêu Vũ Phỉ thích Khương Nhiên. Cô ta đang ghen ghét cô.”

Nghe hệ thống của mình nói, Tô Yên chớp chớp con ngươi, có chút nghi hoặc: “Cậu đang ghen ghét tôi?”

Cô ta đại khái là đang chứng thực lời hệ thống nói, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ nháy mắt đỏ lên.

Giống như tâm sự của bản thân bị người ta kéo ra ngoài phơi bày trước mặt mọi người.

Diêu Vũ Phỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên, nửa ngày sau, châm chọc cười.

Cô ta vỗ về chơi đùa sợi tóc, giọng nói ngược lại chậm lại: “Cậu quả nhiên rất tâm cơ a.”

Tô Yên nghĩ nghĩ lời đánh giá trước đó, sau đó chậm rãi nói:“Cũng được.”

Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, đại khái ý thức được mình thất thố, chậm rãi khôi phục bộ dáng thanh lãnh ban đầu: “Khương Nhiên có dạng nữ sinh nào chưa thấy qua? Cái loại bề ngoài thanh thuần bên trong độc ác như cậu, hắn gặp quá nhiều. Có lẽ, cậu có thể mê hoặc được hắn nhất thời, nhưng chờ đến khi hắn phản ứng lại, đến lúc đó người quỳ trên mặt đất khóc, chính là cậu.”

Tô Yên cẩn thận nghe, sau đó gật gật đầu: “Có thể đi.”

Cô trả lời lại làm Diêu Vũ Phỉ á khẩu không trả lời được lần nữa.

Tô Yên này, trước kia thật đúng là xem thường cô ta. Thế nhưng có thể ứng đối mà mặt không đổi sắc.
Bình Luận (0)
Comment