Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1832

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vừa dứt lời, Lộ Khe rơi vào trầm mặc.

Cho đến khi lửa giận công tâm, gã hộc ra một ngụm máu.

Tô Yên lùi lại một bước, nhìn xung quanh rồi chậm rãi nói

"Có một chuyện ngươi không biết."

Lộ khe ngẩng đầu, nhìn cô chằm chằm.

Tô Yên cất lời

"Ta không hề yếu."

Nói xong, ánh mắt cô nhìn vào một góc khuất

"Tên Cự Phong kia không nói cho ngươi biết chuyện này là vì muốn ngươi giúp hắn tìm được Cửu Long lưu ly châu. Nếu nói cho ngươi rồi, có lẽ ngươi sẽ không chịu giúp hắn."

Nói xong, thân thể Tô Yên nhanh chóng di chuyển.

Tốc độ của cô quá nhanh, Lộ Khe chỉ kịp nhìn thấy một đạo ánh sáng xẹt qua trước mắt mình.

'Phanh!'

Chỗ góc khuất phát ra tiếng kêu rêи, nhưng bởi vì có gốc cây tùng ngăn cách nên Lộ Khe không thể biết được phía sau đã xảy ra chuyện gì.

Tô Yên lôi xềnh xệch một người ra.

Cô vừa túm cổ áo gã kéo đi, vừa hỏi Lộ Khe

"Ngươi biết hắn ta chứ?"

Nói xong, liền tung một quyền đá gãy chân Cự Phong rồi ném gã xuống đất.

Con ngươi Lộ Khe co rụt lại.

Hắn nhìn Cự Phong nằm bò trêи mặt đất, sau đó híp mắt nhìn Tô Yên

"Không ngờ rằng, thân thủ của ngươi lại nhanh nhẹn như vậy."

So với lần nàng ta cứu hắn ở quán cơm còn nhanh hơn, mạnh hơn.

Điều này làm cho hắn phải bắt đầu xem xét lại.

Hình như, mình đã tính toán sai rồi.

Tô Yên gật đầu

"Nếu hiện tại ngươi có ý định muốn trốn thoát, cũng có thể thử xem."

Lộ Khe híp mắt, một lúc sau, gã chống tay lên gốc cây tùng, một tay đỡ lấy eo.

Gã yếu hơn lúc nãy rất nhiều, tiếng ho khan vang lên không dứt

"Ngươi với ta không oán không thù, vì sao ta phải chạy? Huống hồ, ta không hề quen biết người này."

Tô Yên nghe gã nói xong, nhàn nhạt đáp lời

"Lúc ngươi nói lời này, hẳn là nên thu lại một chút sát ý đối với ta."

Vừa nói xong, cô bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau lưng.

Không biết Lục và Lâm Trường Dã đã xuất hiện sau lưng cô từ bao giờ.

Lâm Trường Dã mở to hai mắt nhìn Tô Yên, cằm cũng sắp rơi xuống đất rồi.

Tô Yên lui lại một bước, xoay người, chậm rãi bước về phía Lục.

Lâm Trường Dã vô cùng hoảng sợ, Tô Yên vừa bước tới gần hắn ta, Lâm Trường Dã đã vội vàng lùi về sau mấy bước.

Hiển nhiên, hắn cũng không ngờ thực lực của Tô Yên lại kinh khủng đến như vậy.

Thời điểm Tô Yên ra tay với tên nam nhân kia, hắn ta và Lục vừa mới tới đây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bởi vì chỗ đứng của hai người họ không nhìn thấy Lộ Khe, chỉ nhìn thấy rõ ràng Tô Yên dùng thủ đoạn thô bạo bắt lấy, sau đó đánh gãy chân người kia.

Còn lôi xềnh xệch người ta từ gốc cây ra.

Giống như đối với Tô Yên, gã nam nhân kia chỉ giống như một đứa trẻ lên ba, không thể chống cự được cô.

Được rồi, Lâm Trường Dã thực sự kinh hãi.

Tô Yên nhìn Lục

"Sao chàng lại tới đây?"

Lục móc ra một chiếc khăn tay trắng từ trong cổ tay áo Tô Yên, lau sạch máu dính trêи tay cô.

Vừa lau vừa nói

"Bổn vương còn cho rằng nàng coi trọng hắn ta."

Tô Yên ngẩn người

"Sao cơ?"

Hiển nhiên, cô cũng không hiểu vì sao Lục lại nói như vậy.

Lục cong môi cười

"Nhưng mà, có vẻ, người nàng thích chính là bổn vương a."

Còn tưởng rằng nàng thích nam nhân ốm yếu.

Hoá ra không phải như vậy.

Người nàng thích chỉ có một mình mình. Haha!

Nhưng vì sao nàng không quấn lấy hắn như trước nữa?

Trước kia, ngày nào nàng cũng đi theo hắn.

Nhưng đây cũng không phải là vấn đề gì lớn, hắn sẽ để nàng thời thời khắc khắc xuất hiện trước mắt mình.

Lục ném khăn tay đi, ôm lấy Tô Yên.

Lâm Trường Dã đứng bên cạnh vẫn chưa khép được miệng.

Cách hai người này ở bên nhau, càng lúc càng đáng sợ.
Bình Luận (0)
Comment