Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1837

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nó chỉ hận không thể biến ra cái đuôi để vẫy như mấy con cún nhỏ.

Còn Tô Cổ cũng sắp ăn xong xiên kẹo hồ lô rồi.

Ăn đến miếng cuối cùng, hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hồng.

Duỗi tay, đưa đến trước mặt nó.

Tiểu Hồng ấy à, một khi đã động miệng ăn thì lục thân cũng không nhận luôn.

Cũng không buồn nhìn xem ai đưa tới, a ô một tiếng liền cắn cắn nhai nhai nuốt nuốt.

Chờ đến lúc nó nuốt xuống bụng rồi, mới biết là Tô Cổ bón cho nó.

Nó nhìn chằm chằm cái xiên không, ký ức cuồn cuộn trở lại.

Ở trong phòng Yên Yên ở Yêu Vương điện.

Nó mới chỉ kịp ăn một viên đường hồ lô thì đã bị Tô Cổ ăn hết.

Nó khoanh hai cái tay ngắn, 'hừ' một tiếng tỏ vẻ rất giận.

Hừ xong rồi, mới phát hiện cái chân ngắn của mình sắp không đuổi kịp Yên Yên và Cổ Vương nữa rồi, lập tức chạy tới tóm lấy tay áo của Tô Cổ.

Tô Cổ nỗ lực khắc chế nỗi xúc động muốn đá tên nhóc này đi.

Đi dạo cả một ngày, mới đó thôi mà trời đã tối.

Tiểu Hồng ưỡn bụng, ngồi ở bậc thang không nhúc nhích.

Tô Cổ nhìn bộ dáng không có tiền đồ của nó, không nhịn được nữa, duỗi chân dài đá Tiểu Hồng lăn xuống bậc thang.

Tô Yên ngồi xuống đối diện Tô Cổ, thuận tay đưa cho hắn nửa túi bạc còn lại

"Có khả năng về sau ta sẽ rời đi."

Hai tay Tô Cổ đang giơ ra cầm túi bạc bỗng khựng lại giữa không trung.

Tô Yên lại nói tiếp

"Biến mất một khoảng thời gian, sau đó sẽ trở lại."

Tô Cổ hỏi

"Biến mất bao lâu? Phải đi đâu mới tìm được chị?"

Tô Yên lắc đầu

"Ta sẽ trở lại."

Biến mất bao lâu, đi đâu tìm cô, mấy câu hỏi này thật sự không có đáp án.

Đi vào thế giới này một cách bị động, tất cả năng lực của Tiểu Hoa đều không dùng được.

Không thể tra được Quân Vực, cũng không thể tra được thần cách của cô.

Bấm vào cái nút không gian tùy cơ có hậu quả gì, về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Không một ai biết rõ.

Chỉ là....

Tô Yên cúi thấp đầu, suy nghĩ.

Nửa ngày sau cô mới lên tiếng.

"Nhớ tu luyện cho tốt."

Tô Cổ nhìn cô.

Đi theo Tô Yên lâu như vậy, cô đối với hai đứa nó chính là nuôi thả, chưa bao giờ đốc thúc chúng tu luyện hay làm gì.

Giống như chỉ cần bọn chúng sống sót, muốn sống như thế nào thì sống như thế đó.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Tô Yên nói như vậy.

Tô Cổ lên tiếng hỏi

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Yên nhìn Tô Cổ, nghiêm túc trả lời

"Bởi vì các em lựa chọn đi theo ta, có khả năng sẽ bị tai họa liên lụy."

Tô Cổ nghe xong, nói

"Em không để ý."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó lại hỏi thêm

"Chị biết kẻ địch là ai sao?"

"Khả năng tất cả đều là địch nhân."

Tô Cổ nhăn mày, nói tiếp

"Chị là Chủ Thần."

Tô Yên nghiêm túc nói

"Ta sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng các em thì không chắc."

Tô Cổ chậm rãi thả lỏng.

Tô Yên đã nói 'sẽ không xảy ra chuyện gì', vậy thì chắc chắn cô sẽ an toàn.

Lúc lâu sau, Tô Cổ mới lên tiếng

"Chỉ cần chị còn sống, chắc chắn sẽ không để bọn em xảy ra chuyện."

Tô Yên sửng sốt.

Tô Cổ lột túi giấy, lấy ra một miếng bánh ăn.

Một lúc sau, Tô Yên nghiêm túc gật đầu.

"Đúng vậy"

Tiểu Hồng ngồi bên cạnh lặng lẽ biến ra cái đuôi, khẽ meo meo trộm lấy túi giấy đựng đồ ăn Tô Cổ để bên cạnh.

Thành công chôm chỉa được túi giấy, nó lập tức ôm chặt lấy, ngồi yên một chỗ ăn.

Không lâu sau, Tô Yên rời đi, Tô Cổ cũng đứng dậy.

Hắn túm cổ áo Tiểu Hồng, kéo nó đứng lên.

Tiểu Hồng vội vã nhét bánh đầy miệng, ngơ ngác hỏi

"Đi đâu vậy?"
Bình Luận (0)
Comment