Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1854

Edit: Annie

Beta: Ngân Minn, Tinh Niệm

Chờ tất cả rời đi.

Tô Yên kéo Tiểu Hồng, cho tới khi đi đến một nơi không có bóng người, cô cúi đầu, cầm túi tiền trong tay Tiểu Hồng, quơ quơ.

Đồng vàng bên trong vang lên tiếng leng ka leng keng.

Tiểu Hồng cho rằng Tô Yên muốn, lập tức thả tay.

"Đều cho chị."

Nói xong lại tiếp tục ăn kẹo hồ lô.

Vốn dĩ nó chính là mang túi vàng này tới cho Yên Yên.

Yên Yên vui vẻ, nó cũng sẽ vui vẻ.

Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng cảm thấy mình quả thật là một con rắn tốt.

Nhưng còn chưa tự cảm động được bao lâu, liền nghe thấy Tô Yên nói

"Tiền này là ăn trộm?"

Tiểu Hồng lập tức thẳng người

"Đương nhiên không phải"

Tô Yên hỏi

"Cướp?"

Tiểu Hồng nước mắt lưng tròng

"Yên Yên, chị không tin em! Là bà ta tự nguyện đưa mà!"

Tô Yên lại hỏi một câu

"Thật?"

Tiểu Hồng lập tức gật đầu

"Đương nhiên!"

Tô Yên quơ quơ đồng vàng trong tay, lại nghiêm túc hỏi

"Những người đó rất lợi hại sao?"

Tiểu Hồng đắc ý dào dạt

"Đều không lợi lại bằng em!"

"Làm sao em biết?"

"Bởi vì em đánh thắng bọn họ!"

"Chủ nhân của túi tiền này ở đâu?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Đương nhiên là ở trêи núi."

"Bà ta không rời đi sao?"

"Đương nhiên là phải trả đồ mới có thể rời đi!"

Tiểu Hồng mải mê giải thích.

Tô Yên hỏi xong liền trầm mặc.

Tiểu Hoa nhỏ giọng hỏi

"Ký chủ, đây là bắt cóc tống tiền sao?"

"Ừm."

Tô Yên lên tiếng.

Sau đó, cô lại hỏi một câu

"Có giết người không?"

Tiểu Hồng đang đắm chìm vào trong thế giới nhỏ của mình, nghe Tô Yên hỏi vậy liền tỉnh lại, lắc đầu nói

"Không có, bọn họ đều đã rời đi, lúc đi còn cười vô cùng vui vẻ."

Dù sao Tô Cổ và Tiểu Hồng đều không phải người.

Cho nên rất nhiều việc, không thể dựa theo quy củ của nhân loại dạy dỗ hai đứa nó cái gì đúng, cái gì sai.

Không giết người, không gian dối, cưỡng ɖâʍ, cướp bóc.

Đây là điểm mấu chốt Tô Yên cho hai đứa nó.

Còn những việc khác .....

Thời đại loạn thế này, ừm, không giết người là được.

Tiểu Hồng không biết Tô Yên đang suy nghĩ gì.

Nó nhanh chóng ăn hết xiên kẹo hồ lô.

Quanh miệng dính đầy đường, nhìn Tô Yên, ngây ngô nói

"Yên Yên, em vẫn còn muốn ăn kẹo hồ lô."

Tô Yên dắt nó về nơi bán kẹo.

Móc một đồng vàng ra, mua hết chỗ kẹo hồ lô đó.

Tiểu Hồng vô cùng kϊƈɦ động, cây rơm cắm hồ lô còn cao hơn nó.

Hai cái tay ngắn béo mập vươn ra, ôm chặt lấy cây rơm, vô cùng mãn nguyện.

Cắn xiên này một miếng, lại ɭϊếʍ xiên kia một cái.

Quả thật vô cùng vô cùng vô cùng sung sướиɠ.

Tô Yên kéo nó đi về Bách Nhạc Môn, vừa đi vừa hỏi

"Khi nào em về?"

Tiểu Hồng lắc đầu

"Không muốn về, muốn đi theo Yên Yên."

Miệng nó ngậm một đống viên hồ lô, nói không rõ.

Tô Yên nghe xong, liếc mắt nhìn Tiểu Hồng.

"Tô Cổ đồng ý?"

Tiểu Hồng gật gật đầu

"Vâng!"

Vừa gật đầu, vừa tiếp tục cắn kẹo hồ lô.

Nghe Tiểu Hồng nói Tô Cổ biết việc này.

Tô Yên mới yên tâm giữ nó lại.

Tối đến, khi Nguyên Tử Mật tới đón Tô Yên, phát hiện phía sau Tô Yên xuất hiện thêm một quả cầu thịt nhỏ.

Tung ta tung tăng chạy theo sau cô.

Tiểu Hồng túm lấy một góc vạt sườn xám của Tô Yên, nói

"Yên Yên, Yên Yên, buổi tối hôm nay em muốn ngủ cùng chị."

Tiểu Hồng vô cùng mong chờ.

Nhưng nó còn chưa kịp nghe thấy Tô Yên trả lời thì đã nhìn thấy một nam nhân đứng cách đó không xa.

Tiểu Hồng nhìn nam nhân kia, lại nhìn Tô Yên, lập tức nói

"Yên Yên, Yên Yên, chị đừng ngủ với hắn có được không, ngủ cùng em đi mà?"
Bình Luận (0)
Comment