Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1896

Edit: hhhhhh

Beta : Thanh Hoa

Cổ Quyết không nói lời nào, chỉ cọ cọ đầu vai Tô Yên.

Hành động như vậy, còn không phải là không vui sao.

Tiểu Hoa khinh bỉ

"Còn bày đặt giả bộ, vừa nãy không phải muốn giết người sao, thế mà bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối."

Tiểu Hoa vừa nói vừa phỉ nhổ bản thân lúc trước coi hắn là một ngốc bạch ngọt.

Như thế này có chỗ nào là ngốc bạch ngọt, đây là một đóa hắc liên hoa thì có.

Tô Yên lấy chăn trêи người lau vết máu ở tay hắn.

Thấy vẫn còn bẩn, liền dẫn hắn vào phòng tắm.

Mới đi được hai bước, lạch cạch, chăn đã rơi xuống.

Người nào đó ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt lam nhạt trông rất vô tội.

Tô Yên nhớ tới lời mình từng nói.

"Nam nữ khác biệt, khoác cho tốt."

Cổ Quyết lôi kéo tay Tô Yên,

"Em là chủ nhân, Cổ Quyết không ngại."

Nói xong định cọ vào người cô.

Tô Yên nhanh chóng lấy chăn bọc hắn lại, hơi dùng sức, kéo hắn vào phòng tắm.

Ném người vào bồn, cô nói

"Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, em chờ ở bên ngoài. "

Nói xong, không đợi hắn mở miệng đã đi ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ, nhìn đống hỗn độn trong phòng.

May mắn là quần áo vẫn còn sạch.

Nhìn thời gian, 7 giờ.

Còn một giờ nữa là phải đến trường.

Cô đi xuống lầu, ăn hai miếng bánh mì.

Đang định về phòng thì Tiểu Hồng chạy tới, gọi liên hồi.

"Yên Yên, Yên Yên."

Thấy nó có vẻ rất lo lắng, Tô Yên dừng bước lại, hỏi

"Có chuyện gì sao?"

"Con chó của Yên Yên mất rồi, làm sao bây giờ?"

Nói đến đây, Tiểu Hồng lo lắng đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Thấy nó vội vàng như vậy, chắc đã tìm kiếm rất lâu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Tô Yên không hiểu nổi, sao Tiểu Hồng lại để ý tới Cổ Quyết như vậy.

Tiểu Hồng kéo tay Tô Yên

"Có phải nó bị người khác bắt đi không?"

Tô Yên

"Em thực để ý?"

Tiểu Hồng gật gật đầu.

Lại bồi thêm một câu

"Thật vất vả mới nuôi nó béo như vậy."

Tô Yên

"..."

Tiểu Hồng

"Con chó đó lớn rất nhanh, tuy tính tình không tốt, nhưng thịt lại thơm ngon."

Lúc này, Tô Cổ đi tới, dùng kẹo ʍút̼ dụ Tiểu Hồng đi.

Tô Cổ đứng ở đầu cầu thang, bình thản nói 

"Chúc mừng."

Tô Yên

"Hả?"

Tô Cổ

"Chúc mừng nam nhân của chị biến thành người."

Đó là sự thật, nhưng nghe vẫn cứ quái quái.

Tô Yên gật đầu rồi chạy lên lầu.

Một giờ sau, cuối cùng cũng thu thập tốt cho Cổ Quyết.

Áo sơ mi trắng cùng quần âu màu đen.

Mái tóc bạch kim xoăn nhẹ vuốt ra sau tai, tôn lên đường nét khuôn mặt.

Đôi mi đen rung lên như cánh ve sầu, đôi mắt lam nhạt đặc biệt mê người.

Mũi cao, đôi môi căng mọng.

Chậc.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ hớp hồn người khác.

Vô luận nam hay nữ đều cảm thấy xấu hổ khi đứng trước khuôn mặt này.

Mà hiện giờ, mỹ nam này đang đứng ở cửa biệt thự kéo tay Tô Yên, không cho cô đi học.

À, cũng không phải là không cho đi, mà là muốn cô mang theo hắn mọi lúc mọi nơi.

Tô Yên trấn an

"Tối em sẽ trở về."

Cổ Quyết không vui.

Trước kia bị coi thành con chó, không cho đi cùng thì cũng đành chịu.

Hiện tại biến thành người rồi mà vẫn không cho đi cùng.

Hắn lộ vẻ oán giận

"Có phải chủ nhân không muốn cho Cổ Quyết đi cùng?"

"Không phải, em đi học, ở đó không cho người ngoài vào."

"Cổ Quyết là người của chủ nhân, không phải người ngoài."

Hắn tỏ vẻ vô cùng lí lẽ, hơn nữa còn nói rất tự tin.

Tô Yên rất kiên nhẫn giải thích

"Em đã nhờ người làm thủ tục nhập học cho anh, ngày mai, hai chúng ta có thể đi chung. Còn hôm nay thì không được."
Bình Luận (0)
Comment