Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1985

Edit & Beta: Ngân Minn

Tô Yên đầu tiên là nhìn một vòng, sau đó ngồi xuống vị trí gần nhất.

Quân Vực ngồi xuống sát bên cạnh cô, tư thế lười biếng lại dính người.

Hắn nhắm mắt lại, giống như tiến vào giấc ngủ.

Tiểu Hoa nhịn cả đêm, rốt cuộc thấy Tô Yên đã nhàn rỗi, nhịn không được hỏi

"Ký chủ, người ngày hôm qua là ai a vậy? Hắn hình như rất lợi hại. Ký chủ quen hắn sao?"

Người kia thế nhưng có thể không phân biệt cao thấp với ký chủ.

Tuy rằng ký chủ còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Tuy rằng ký chủ là một con tang thi, chưa hoàn toàn khôi phục được trạng thái tự nhiên của nhân loại.

Nhưng, đây cũng là rất hiếm có.

Tô Yên

"Có một vài suy đoán."

Tiểu Hoa lập tức nói

"Ký chủ, chị muốn chia sẻ với Tiểu Hoa không?"

Tô Yên

"Không muốn."

Tiểu Hoa hưng phấn không giảm,

"Nhưng, nhưng Tiểu Hoa cũng có vài suy đoán muốn chia sẻ với chị."

Sau đó, căn bản không đợi Tô Yên trả lời, nó bắt đầu lải nhải

"Ký chủ, hiện giờ chị chỉ cần hoàn thành vị diện cuối cùng này, liền có thể thu thập được mảnh nhỏ Chủ Thần cuối cùng. Nếu các Chủ Thần khác muốn soán vị thì đây chính là cơ hội cuối cùng nha. Ký chủ, cho tới bây giờ, Tiểu Hoa thống kê, chỉ còn lại Chủ Thần Mộc Đồng đứng hàng thứ năm và Chủ Thần Diệp Thiên Linh đứng hàng thứ hai là chưa xuất hiện. Tiểu Hoa cảm thấy, rất có khả năng là một trong hai người họ."

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu

"Có lẽ em nói đúng."

Tiểu Hoa không ngờ rằng ký chủ sẽ tán thành nó.

Vô cùng vui vẻ.

"Ký chủ, chị có cảm thấy Tiểu Hoa thông minh hơn một chút không?"

Tô Yên nghe thấy đề tài này, đầu tiên là trầm mặc một khắc, sau đó nói

"Em đã tra tư liệu của hai người họ chưa?"

Tiểu Hoa

"Ààà , còn chưa tra, Tiểu Hoa đi tra luôn bây giờ đây."

Tô Yên lên tiếng

"Ừm."

Hệ thống vừa mới an tĩnh lại.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Bỗng nhiên, Tô Yên bị người bên cạnh đụng phải một chút.

Cô nhìn lại.

Nữ nhân quàng khăn quàng cổ, trong tay ôm con.

Thấy Tô Yên nhìn qua.

Bà ta giống như là bị kϊƈɦ thích tới, âm thanh đột nhiên cao vút lên

"Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng có dị năng thì ghê gớm a. Cả ngày không làm gì, lãng phí lương thực lãng phí không khí, hiện tại còn xem thường người khác?"

Tô Yên đầu tiên là sửng sốt.

Người xung quanh đều nhìn lại đây.

Trong ánh mắt, có đánh giá, có khinh thường, có trào phúng, loáng thoáng, còn nghe thấy tiếng cười lạnh.

"Thật là không biết xấu hổ."

Quân Vực đang dựa vào vai Tô Yên không biết đã mở mắt từ khi nào.

Một bông hoa đỏ nở rộ ngay giữa xe vận tải.

Một tên đàn ông cao to đứng bật dậy

"Thế nào?! Có phải lại muốn giết một người chúng tao nữa không? Mày dứt khoát giết hết chúng tao đi!!"

Gã rống lên về phía Tô Yên và Quân Vực.

Đúng lúc, xe tải đâm vào một viên đá to.

Lắc lư qua lại.

Tên đàn ông đó không đứng vững, đổ ầm một cái.

Chân gã vừa vặn chui vào trong miệng bông hoa kia.

Bông hoa kia tức khắc liền phình lớn, co rút một cái.

Nháy mắt liền biến mất.

"A!!!"

Gã phát ra tiếng kêu thê thảm.

Một chân đã bị cắn đứt, máu chảy đầy đất.

Đám người còn lại gào thét chói tai

"A a a a a a a!!! Giết người rồi!!!"

Tuy rằng bọn họ đang sống trong mạt thế, sẽ gặp được tang thi.

Nhưng bởi vì có dị năng bảo hộ, rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng máu me khủng khϊế͙p͙ thế này.
Bình Luận (0)
Comment