Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 201

Edit: Ư Ư

"Cho nên người đang kabedon kia là Tiểu Vực à? Ai nha nha, con trai quá giỏi. Còn nói gì nữa vậy, hôn đi con!"

Bởi vì cách khá xa nên chỉ có thể nhìn thấy cảnh tượng mờ ám này của hai người.

Vừa nói xong thì nữ tử này muốn tiến về phía trước nhìn nhưng lại bị người kia kéo lại, "Làm gì?"

Nữ tử đó cười hì hì, "Chụp một tấm mang về ngắm."

Nam tử này hơi nhướng mày, quét mắt nhìn về phía chiếc Maserati đang bay đến kia.

Đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, "Chi Nhi thật thông minh."

Nữ tử kia móc di động ra chụp tách tách liên tiếp.

Nhìn ảnh mình chụp rất chi là vừa lòng.

Đang vui vẻ lại không biết nghĩ tới chuyện gì, buồn rầu nói: "Anh đã phong ấn tất cả yêu hồn của con trai, dù hai đứa nó có xuyên qua một trăm thế giới cũng không thể nhận ra nhau. Nếu không..."

Ngay cả một người mẹ như nàng cũng không cảm thấy có một tia yêu hồn dao động nào.

Vậy phải chờ tới khi con trai đột phá phong ấn, xuyên qua một nghìn thế giới sao?

Nam tử rũ mắt nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, sao lại không biết nàng muốn nói gì.

Hắn nâng cằm người trong lòng lên, ngữ khí mờ ám trầm thấp, "Nó là bảo bối của em, anh cũng vậy, tại sao em chưa bao giờ mềm lòng với anh?"

Nàng tức đến nỗi phải cười, "Cái, cái này làm sao có thể so sánh? Thằng bé cũng là con trai của anh! Lại nói, em không tốt với anh à?"

"Không tốt."

"Anh! Anh không nói đạo lý!"

Hai người dây dây dưa dưa, tiếng thở dốc của người đàn ông kia càng ngày càng nặng nề.

Đuôi lông mày đuôi mắt đều quyến rũ.

Nữ tử nhìn vậy vừa tức vừa bất đắc dĩ, "Anh đã tới tới đây để thăm con trai với em."

"Không xung đột"

Nói xong nam nhân càng dùng sức hôn cổ nàng.

Nữ tử hừ một tiếng, nàng đột nhiên xoay xoay tay, một luồng sáng hiện lên, sau đó cơ thể nam tử kia đứng im tại chỗ không động đậy.

Nữ tử đắc ý hừ hừ hai tiếng rồi xoay người trốn thoát.

Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng nàng nữa thì nam tử mới nhếch môi cười.

Hắn vuốt ve đầu ngón tay.

Giây tiếp theo, núi, sông, thời gian bị dừng lại.

Lại nghe thấy giọng nói lười biếng của nam tử kia, "Đường Nhất."

Một nam nhân áo đen xuất hiện cung kính thưa: "Tôn chủ."

Tầm mắt nam tử liếc về phía Tô Yên và người đàn ông không biết tên kia, "Chụp cẩn thận, chụp xong thì phát tới hòm thư của thằng nhãi kia."

Đường Nhất ôn hòa đồng ý, "Vâng."

Sau đó lại thấy nam tử tuấn mỹ kia híp híp mắt mang theo ý cười, "Cái hệ thống kia gọi là..."

"Tiểu Hoa."

"Ừ, nói với nó nếu làm không tốt thì sẽ bị tiêu hủy."

Đường Nhất sửng sốt, "Tôn chủ, thiếu chủ và Tô Yên cô nương hiểu nhau yêu nhau thông thuận, cơ bản không có trở ngại gì."

Nam tử kia cười nhạo một tiếng, "Cho nên cái hệ thống này mới đáng chết."

Đường Nhất lập tức hiểu chủ nhân muốn làm gì, "Vâng."

Giọng nói rơi xuống, nam tử tuấn mỹ kia lập tức biến mất.

Đường Nhất lấy máy ảnh ra chụp 360 độ một lần.

Sau đó nhìn cảnh chụp trong máy.

Người...người đàn ông trong tấm ảnh này sẽ không bị cắt lát chứ?

Nếu không...làm mờ đi?

Nhưng nghĩ lại thì đây cũng không phải điều mình cần suy xét.

Còn nữa, yêu hồn của thiếu chủ bị phong ấn, nghe nói mấy thế giới trước đều rất bình thường.

Hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Đúng vậy, sau đó Đường Nhất cũng biến mất.

Giây tiếp theo.

Xe cộ lại tiếp tục di chuyển, thời gian trở lại bình thường, tất cả đều như bình thường, giống như chưa bao giờ có người xuất hiện ở cửa đoàn phim.
Bình Luận (0)
Comment