Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 227

Edit: Ư Ư

La Nguyên Kiệt cả người run rẩy, giây tiếp theo vô lực ngã xuống giường.

Tô Yên nghe thấy một âm thanh vang lên trong đầu mình, "Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân."

Tô Yên nghe vậy bèn nhìn về phía La Nguyên Kiệt.

Nơi này dường như đã không còn lý do gì để cô tiếp tục ở lại.

Mà cũng kỳ quái, cả ngày hôm nay Quyền Từ không gọi cho cô một cuộc nào.

Nếu là mấy ngày hôm trước thì một tiếng chắc chắn sẽ gọi một lần.

Làm cho Tô Yên phải lấy ra xem có phải điện thoại hết pin không?

Chờ về khi đến nhà, nhàn rỗi không có việc gì bèn thay áo ngủ rồi ngã xuống giường.

Chờ đến khi cô thức dậy thì sắc trời đã đen nhánh, tiếng máy bay trực thăng vù vù trên bầu trời.

Tô Yên đi đến gần cửa sổ rồi kéo màn nhìn ra bên ngoài.

Lại nhìn thấy ba chiếc máy bay trực thăng đang lượn vòng quanh khu biệt thự, chậm chạp chưa rời đi.

Ngay lúc này, tiếng chuông di động trên đầu giường lại vang lên.

Tô Yên chạy tới nghe máy, "Alo?"

Giọng nói mềm mại còn mang theo chút nũng nịu khi vừa thức dậy.

An Nguyên Phi gấp gáp nói: "Tô Yên, Quyền Từ đã xảy ra chuyện, cô xuống dưới nhanh lên! Tôi đưa cô đi gặp cậu ấy!"

Giọng nói của An Nguyên Phi mang theo sự gấp gáp và tiếng thở dốc, còn có ngữ khí nghiêm túc.

Tô Yên nhíu mày lại, "Được."

Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa phòng rồi chạy ra bên ngoài.

Chờ đến khi cô chạy ra bên ngoài thì một bóng đèn lớn đột nhiên chiếu xuống chỗ cô đang đứng, làm tất cả những thứ xung quanh đều ảm đạm không có ánh sáng.

Sau đó, Quyền Từ xuất hiện, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, "Bị dọa sợ à?"

Tô Yên nắm chặt di động, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Giảm bớt sự khẩn trương vì lời nói lúc nãy của An Nguyên Phi.

Cô đi đến trước mặt Quyền Từ, duỗi tay yên lặng kiểm tra ngực, cánh tay, cổ của anh xem có vết thương nào không.

Sau đó cảm xúc nào đó trong mắt mới dần dần biến mất, trở lại bộ dáng mềm ấm như bình thường.

Quyền Từ nhìn hành động của cô, lập tức hiểu ra rồi nhìn về phía bên kia một cái.

Nhiệm vụ của An Nguyên Phi là gọi Tô Yên ra ngoài, ai nghĩ tới hắn lại nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như vậy.

An Nguyên Phi nghiêng nghiêng đầu, mặc niệm.

Không nhìn thấy mình, không nhìn thấy, không nhìn thấy.

Quyền Từ lúc này cũng không quan tâm tới cái nhẫn trong túi nữa mà ôm Tô Yên vào trong ngực, "Tôi không sao."

Nói rồi duỗi tay xoa đầu cô an ủi.

Tô Yên rũ mắt gật gật đầu, "Ừ."

Sau đó, Quyền Từ lại nói thêm, "Cho nên, em có đồng ý kết hôn với tôi không?"

Vừa nói vừa lấy ra một cái hộp màu trắng.

Bên trong có một viên kim cương tinh xảo to bằng quả trứng bồ câu.

Tô Yên nhìn xem Quyền Từ rồi hơi nhíu mày.

Quyền Từ đang cười quyến rũ lại nhìn thấy vẻ mặt do dự của cô, anh lập tức lấy nhẫn ra, ném hộp xuống, bá đạo nói, "Gả thì gả, không gả cũng phải gả."

Tô Yên nhìn nhẫn kim cương rồi lại nhìn Quyền Từ, "Không phải anh đã cầu hôn rồi à?"

Quyền Từ sửng sốt nhìn về phía Tô Yên.

Wattpad bị lỗi không đọc được comt á hu hu, tặng cho bạn có câu trả lời là 1-4 nhé

Bình Luận (0)
Comment