Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 275

Edit: ULies

Beta: Ư Ư

Nàng khẽ cau mày, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Dụ.

Trong lòng yên lặng hỏi, "Tiểu Hoa."

"Vâng? Ký chủ? Ngài muốn Tiểu Hoa tạm thời tắt máy sao?"

"Ta... không làm vậy đâu."

"......"

Tiểu Hoa nghe ký chủ nhà mình nói xong.

Nó bắt đầu nhớ lại phong cách công lược của ký chủ trước kia.

Cẩn thận mà nhớ lại, hình như ký chủ nhà mình luôn là người bị ăn, nếu bắt nàng chủ động ăn người khác thì phải học thêm trăm năm nữa mới đủ trình.

Một hệ thống một ký chủ đồng thời rơi vào im lặng.

Cuối cùng, vẫn là Tiểu Hoa lên tiếng trước, "Ký chủ, đừng có vội vàng quá, hay là..... bữa sau em kiếm cho ngài vài quyển sách để lấy chút kinh nghiệm nhé? Trong lúc chờ đợi thì ngài cứ cố gắng tiếp xúc thân thể với nam chính cho quen cái đã?"

Tô Yên nghe vậy cảm thấy rất thuyết phục.

Thật ra chính nàng cũng không biết cơ thể này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Từ lúc ăn cơm xong, tình cảnh ngay lập tức trở nên gượng ép.

Vào lúc này, sau khi nghe xong sáng kiến của Tiểu Hoa, cô liền nằm xuống, tiện tay ôm chặt lấy Phượng Dụ.

Tiểu Dụ ngẩn người, trong mắt lóe lên ánh sáng, "Giáo chủ?"

"Ngủ với ta, không được nói chuyện."

Giọng nói vừa hung dữ vừa nghiêm túc.

Tiểu Dụ nghe vậy rũ mắt xuống, coi như đồng ý, "Vâng."

Tô Yên vừa nhắm mắt lại một lúc đã ngủ say.

Trước khi ngủ thì nàng à người ôm lấy Tiểu Dụ.

Nhưng vừa chìm vào giấc ngủ là nàng lăn qua lộn lại, cuối cùng hơn nửa khuôn mặt đều úp trên lồng ngực để trần của hắn.

Co người lại, dính chặt vào cơ thể ấm áp ấy.

Ưm, thật thoải mái.

Không lâu sau, đôi mắt vốn đã nhắm chặt của Phượng Dụ chậm rãi mở ra.

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tô Yên đang ngủ say.

Sau đó, hắn đột nhiên duỗi tay ra chạm vào sợi tóc mai lòa xòa trước mặt nàng, nhẹ nhàng vén ra sau tai.

Đôi mắt của hắn lại lần nữa lóe sáng.

Nàng không hề phòng bị hắn.

Phượng Dụ tự nhận bản thân không có bản lĩnh gì to tát đến mức khiến cho một người vốn cực kì tàn nhẫn như cô tháo bỏ sự phòng bị với mình chỉ trong vòng một canh giờ.

Nếu không phải khả năng này thì có lẽ còn có một khả năng khác.....

Nàng là giả.

Nhưng khi nhìn thấy bề ngoài của nàng, cộng thêm khoảng cách này, hắn hoàn toàn chắc chắn rằng đây không phải là mặt nạ da người.

Nhìn khắp Tu Tiên giới, hoàn toàn không có nữ nhân nào dám cả gan giả mạo thành giáo chủ Ma giáo.

Rất nhiều suy nghĩ lướt qua đầu hắn.

Nếu so sánh đôi mắt to tròn ngập nước hắn nhìn thấy lúc ăn cơm với đôi ắt tràn đầy lệ khí của giáo chủ Ma giáo trước đây....

Ừm, vẻ ngoài có thể thay đổi ngay lập tức nhưng tâm trí của con người thì không.

Phượng Dụ chắc chắn nữ nhân đang ôm hắn ngủ không phải là vị ma đầu trước kia.

Đây là điều hiển nhiên..., hắn cười nhạt.

Nụ cười kia còn mang theo cảm giác mù mịt, xa xăm tựa như một vị tiên cao cao tại thượng.

Đoạt xá?

Chỉ có khả năng này mà thôi.

Đoạt xá là một loại bí thuật cổ xưa.

Người biết đến chúng đa số đều là những lão quái vật đã sống tới tận trăm năm, thậm chí ngàn năm.

Những người thất bại khi độ kiếp, cơ thể sẽ bị hủy diệt, biến thành cát bụi, muốn sống tiếp thì phải tìm được một cơ thể phù hợp, sau đó giết chết linh hồn sống trong cơ thể ấy để chiếm lấy.

Phần lớn người thi triển công pháp này đều chọn những người có linh căn tốt nhưng tu vi yếu.

Dạng người nào, tu vi đến đâu mới có thể tiêu diệt linh hồn của vị Ma giáo giáo chủ có tu vi cao thâm này?

Hơn nữa... Phượng Dụ nhớ tới khuôn mặt căng chặt, đầy nghiêm túc nhưng không hề có một tia sát khí của người nào đó.

Nhìn kiểu gì cũng không giống một lão quái vật có tu vi cao.

Hắn rũ mắt xuống suy tư nhìn Tô Yên đã ngủ say.

Tiểu Hoa và ký chủ nhà nó tất nhiên không hề biết rằng vị nam chính trông có vẻ dịu dàng yếu ớt này đã biết cơ thể của giáo chủ Ma giáo bị đổi hồn.

Chậc... không biết sau này khi Tô Yên biết lý do khiến cho con đường cua trai của mình trở nên trắc trở hơn tất cả là do bữa cơm ngày hôm nay thì trong lòng nàng sẽ nghĩ thế nào?
Bình Luận (0)
Comment