Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 406

Edit: Tinh Niệm

Đao Sẹo quỳ trên mặt đất, phốc một cái lại phun ra ngụm máu tươi.

Sắc mặt tuy rằng càng ngày càng tái nhợt. Nhưng ánh mắt rốt cuộc dần dần thanh tỉnh lại.

Hắn nhìn Tô Yên, mang theo một cỗ tàn nhẫn.

Mở miệng ra, từng câu từng chữ,

"Giết hắn cho ta!!"

Mỗi một chữ nói ra cũng kèm theo cả máu.

Trong tiệm cơm này, mười mấy người tất cả đều đứng lên.

Dần dần tụ lại hướng về phía Tô Yên.

Bị người khi dễ đến trên đầu rồi, đừng nói là tiểu thiếu gia Hồng Bang, dù là Thiên Vương lão tử, cũng phải lột da hắn!

Tào gia đã chiếm cứ Diệp thành trong vài thập niên trước. Nên luôn có chút ngạo khí cùng tự tin.

Tự nhiên mặt mũi cũng càng để ý hơn so với người khác.

Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm này. Túc Cửu Từ vẫn luôn chậm chạp không ra tiếng, mới mở miệng.

"Tả Lãnh"

Một hắc y nam tử đứng ở cửa đi vào.

"Lão đại"

Túc Cửu Từ nâng nâng cằm, ý bảo

"Dọn dẹp một chút."

Tả Lãnh gật đầu đồng ý

"Vâng"

Sau đó, đám người áo đen vẫn luôn đứng ở cửa vọt vào. Xếp thành một vòng đứng vây quanh đám người Tào gia đang giương cung bạt kiếm.

Tô Yên chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân vừa ùa vào.

Những người này, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khác biệt với Tào gia.

Thực không bình thường.

Bọn họ nện bước nhất trí, hành động nhanh chóng giỏi giang, hơn nữa dáng người cứng cỏi, nhất cử nhất động giống như là đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.

Khiến Tô Yên nhìn nhiều hai lần.

Mà lúc này, Túc Cửu Từ đứng dậy. Bước chân lười nhác, đi đến trước mặt Tô Yên.

Cằm khẽ nhếch, một đôi phượng nhãn buông xuống, mang theo một tia lười biếng

"Không đi?"

Tô Yên vừa nghe, trong mắt hiện lên ánh sáng.

Hóa ra hắn đang giúp cô.

Nhưng vừa mới nói nói bọn họ không thân còn gì?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không nói chuyện.

Gật gật đầu đi ra ngoài.

Bớt đi một ít phiền toái này, đương nhiên là tốt.

Vừa đi ra ngoài, tài xế lái xe đã ngừng ở trước mặt Tô Yên.

Bộ dáng Hồng Đậu giống như có chút kinh hồn chưa định, tuy rằng cô vẫn luôn cực lực che dấu, nhưng trong mắt vẫn là hoảng loạn.

Tô Yên vỗ vỗ phía sau lưng Hồng Đậu, an ủi

"Sẽ không có việc gì đâu."

Hồng Đậu hốc mắt có chút hồng, đã lần nào gặp qua trường hợp huyết tinh như vậy?

Cô nhỏ giọng nói

"Thiếu gia, chúng ta trở về sao?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, hình như không còn chuyện gì.

Ra ngoài vốn chính là đi ăn cơm.

Cô gật đầu.

Còn chưa có động tác gì, bên cạnh thanh âm Túc Cửu Từ lười nhác truyền đến

"Tô tiểu thiếu gia đi thật dứt khoát, ta giúp cậu, nhưng mà một câu cảm ơn cũng chưa nghe được."

Tô Yên ý bảo Hồng Đậu lên xe trước, vừa chuyển đầu, phát hiện Túc Cửu Từ đã muốn chạy tới trước mặt cô.

Cô nghĩ nghĩ, sau đó thành thành thật thật nói

"Cảm ơn"

Túc Cửu Từ thấy cô nghe lời như vậy.

Trong mắt hiện lên một đạo quang mang, không nhanh không chậm

"Cũng chỉ có một câu cảm ơn?"

Tô Yên do dự

"Còn muốn tôi cảm ơn lần nữa?"

Túc Cửu Từ cười ra tiếng, hắn rốt cuộc là không nhịn được.

Duỗi tay xoa xoa đầu tóc màu đen mềm oặt của cô.

Trong nháy mắt, vốn dĩ kiểu tóc nhìn qua còn có hình có dạng, đã bị làm cho hỏng bét.

Túc Cửu Từ nhìn đôi mắt cậu như mang theo ánh nước, chợt liếc mắt một cái nhìn qua vô hại như vậy.

Khiến hắn nhịn không được hỏi một câu

"Cậu rốt cuộc từ chỗ nào tới vậy?"

Thế nào cũng chỉ là hai lần gặp mặt, đã khiến tâm hắn ngứa ngáy, muốn xoa bóp chạm vào?

Tô Yên không trả lời, mà là nói

"Ta phải về nhà."

Túc Cửu Từ vừa nghe, giống như là cố ý nói

"Ta vừa mới cứu cậu và cả nha đầu kia, nói một câu cảm ơn xong đã muốn đuổi ta rồi, nếu là thả cậu đi rồi, có phải việc này sẽ bị cậu ném ra sau đầu hay không?"
Bình Luận (0)
Comment