Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 441

Edit: Tinh Niệm

Thuận theo cô đi vào trong phòng.

Nhìn bộ dáng hắn thực ốm yếu, thực làm người đau lòng.

Nhưng mà khi đi ngang qua Tần Tình Nguyệt, con ngươi hẹp dài nâng lên, nhìn phía cô ta.

Tần Tình Nguyệt bị hắn nhìn đến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy thân thể lạnh cả người như là bị dính băng lên người vậy.

Ánh mắt cuồn cuộn cả nửa ngày, khóe môi tái nhợt gợi lên một ý cười châm chọc.

Giống như là cười nhạo cô không biết lượng sức mình.

Chuyện này bất quá chỉ xảy ra trong giây lát.

Sau đó, hắn lại lần nữa buông hạ mặt mày, khôi phục bộ dáng tái nhợt yếu ớt, gió thổi liền bay.

Đi vào trong phòng, ngồi xuống.

Quân Vực ngồi ở bên người Tô Yên.

Nhìn thức ăn trên bàn, ba mặn một canh. Bọn họ hai người vậy là đủ rồi.

Tần Tình Nguyệt đứng ở bên cạnh giới thiệu

"Thiếu gia, em từ Hồng Đậu nghe nói ngài thích ăn món ăn mặn, liền làm món bạo xào gà đinh này, ngài nếm thử."

Tô Yên cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một khối nếm thử.

Thịt gà thực non mềm, hương vị tươi ngon, độ cay vừa phải.

Cô gật gật đầu

"Ăn rất ngon."

Được một câu lời bình của Tô Yên, Tần Tình Nguyệt nguyên bản có chút thấp thỏm rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Càng vui vẻ hướng về Tô Yên đề cử hai món thức ăn khác.

Thuận đường bưng lên chén canh,

"Thiếu gia, Tình Nguyệt ninh cho ngài một chén canh miến xương vịt, ngài nếm thử?"

Tô Yên gật đầu.

Sau đó, Tần Tình Nguyệt mang lại đây, cẩn thận đưa tới trước mặt Tô Yên

"Ngài nếm thử?"

Tô Yên cầm thìa uống một ngụm,

"Ân, rất ngon."

Cô trả lời nghiêm túc.

Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại càng lớn.

Không có gì vui hơn việc được người mình để ý nhất khen một câu.

Tô Yên uống uống, phát hiện người nào đó ngồi bên cạnh bất động không nhúc nhích.

Cô nghiêng đầu,

"Thật không đói bụng?"

Quân Vực lúc này lại trả lời khác đi, hắn ra tiếng

"Đói"

"Vậy sao lại không ăn?"

"Không muốn ăn gà đinh."

Tô Yên: "....."

Tần Tình Nguyệt kiên nhẫn nói

"Tiên sinh, ngài có thể nếm thử món canh miến xương vịt này."

Nói xong, múc một chén đưa tới trước mặt Quân Vực.

Quân Vực không ra tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chén canh này.

Rốt cuộc hắn duỗi tay, bưng lên.

Tô Yên dời đi ánh nhìn, tiếp tục ăn cơm.

Nào biết....

Liền nghe ầm một tiếng.

Chén cùng với thìa đều rơi xuống đất.

Tô Yên không nhìn thấy, chỉ nghĩ là cầm không chắc.

Mà Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại dừng một chút.

Bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy, vị Túc Cửu Từ tiên sinh này bưng chén lên, sau đó, buông tay ra.

Khi thanh âm vỡ vụn kia vang lên, cô còn cảm nhận được Túc Cửu Từ tiên sinh liếc ánh mắt về phía cô.

Nhìn chén vỡ vụn trên mặt đất, ra tiếng

"Lại múc một chén."

Tần Tình Nguyệt lên tiếng

"Vâng."

Đang muốn có động tác, liền nghe thanh âm Quân Vực

"Không thích uống canh miến."

Tô Yên nhìn về phía hắn, sau đó duỗi tay chỉ vào thức ăn khác

"Ăn cái này?"

"Không muốn"

"Cái này?"

"Không ăn"

Tô Yên: "....."

Tức khắc, căn phòng an tĩnh lại.

Tô Yên nhìn hắn, hỏi

"Anh muốn ăn cái gì?"

"Không biết"

Tiểu Hoa nghe ký chủ cùng nam chủ nói chuyện với nhau.

Tặc lưỡi.

Vị thiếu chủ Quân Vực này quả nhiên là không giống người thường a.

Một giây lại một giây dẫm lên điểm kiên nhẫn mấu chốt của ký chủ nhà nó mà đi a.

Đây chỗ nào là khó hầu hạ.

Đây là làm khó dễ.

Là cái loại trực tiếp trắng trợn táo bạo á.

Mà càng làm cho Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán là ký chủ không tức giận!

Còn rất có kiên nhẫn nói với Tần Tình Nguyệt

"Lại đi chuẩn bị một ít."

Tần Tình Nguyệt mới vừa đồng ý.

Tô Yên lại cố ý cường điệu

"Bảo đầu bếp nữ làm."

Tần Tình Nguyệt sắc mặt cứng đờ, sau đó gật đầu, đi ra bên ngoài.
Bình Luận (0)
Comment