Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 487

Edit: Tinh Niệm

Vừa nói, người kia vội vàng chạy ra bên ngoài.

Công công tức trợn trắng mắt.

Hiện giờ trong vương phủ thêm một vị cô nương.

Người mỹ thiện tâm, chỉ là ăn nhiều chút.

Nhưng mà, từ khi vị cô nương này tới.

Hắn ở vương phủ làm nhiều năm như vậy, lần đầu cảm thấy vương phủ rốt cuộc có chút nhân khí.

Tuy bận rộn hơn, nhưng Vương cũng không còn như lúc trước, thoáng không vừa ý chính là rơi đầu.

Trước đó vài ngày, có một tỳ nữ không cẩn thận làm rớt nước trà trên người Vương gia, Vương gia thế nhưng cũng chưa nói gì.

Nguyên bản, nô tỳ kia đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vốn tưởng rằng lúc đó mình sẽ mất đầu.

Nhưng Tô Yên cô nương cao hứng phấn chấn cũng không biết đẩy Vương gia đi đâu, làm tỳ nữ kia tránh được một kiếp.

Chẳng những tỳ nữ kia nhẹ nhàng thở ra, mà chính hắn cũng khiếp sợ.

Từ sau khi chân Vương gia tàn tật, tính tình phi thường âm trầm.

Cho dù có cười, nhưng cũng tùy thời tùy chỗ nói trở mặt liền trở mặt, nói giết liền giết.

Lúc nào từng gặp qua Vương gia mỉm cười tùy ý người ta gia đẩy đi như vậy?

Hắn vừa nghĩ, một bên thúc giục

"Mau chút, chớ có để Vương gia cùng cô nương sốt ruột chờ."

Cô nương tuy ăn nhiều chút, nhưng đây là vương phủ, còn sợ nuôi không nổi??

Trong nội viện, dưới gốc cây hợp hoan.

Tô Yên ngồi ở trên ghế đá, trong tay cầm một quả táo, một ngụm một ngụm cắn.

Ở bên cạnh nàng, Vũ Văn Húc tay cầm một quyển tạp ký, một tờ một tờ lật xem.

Đại khái là nhàm chán, nàng thò lại gần.

Răng rắc răng rắc từng tiếng cắn thực vang.

Đôi mắt như sao trời cẩn thận nhìn chằm chằm quyển sách kia trong tay Vũ Văn Húc.

Nhìn thấy, nhất định khiến người nghĩ lầm là nàng xem đồ ngon.

Vũ Văn Húc lực chú ý thành công từ trên sách chuyển dời đến trên người nàng.

Duỗi tay, ôm lấy người.

Trong thanh âm có thêm ý cười

"Đói bụng?"

Vừa dò hỏi xong, Tô Yên liền quay đầu, nhìn về phía hắn.

Sau đó dùng sức gật gật đầu

"Đói"

Hắn đặt sách trong tay lên bàn đá ở bên cạnh.

Ngẩng đầu nhìn, hoa hợp hoan nở trắng trắng hồng hồng, nhìn thực đẹp.

Một đóa rơi xuống, vừa vặn dừng lại trên trán Tô Yên.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn một đóa hoa từ từ rơi xuống.

Duỗi tay nắm lấy.

Giây tiếp theo, ăn vào miệng.

Vũ Văn Húc cười lắc đầu

"Nàng lại còn ăn đồ vật?"

Tô Yên cẩn thận ngẫm lại, nghiêm túc gật đầu

"Có"

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía tạp ký Vũ Văn Húc đặt bên cạnh.

"Cái này, không thể ăn."

Vũ Văn Húc mày nhíu một cái, yên lặng nửa ngày, giống như là dò hỏi

"Không thể ăn?"

Tô Yên gật đầu,

"Mùi vị không thể ăn."

Vũ Văn Húc nghe nàng hình dung, không thể ăn là hương vị gì?

Tô Yên vốn là tò mò, thứ này rốt cuộc có cái gì tốt, mỗi một ngày Vũ Văn Húc đều phải lấy ra, ở thư phòng phê duyệt viết viết vẽ vẽ.

Kết quả là, thừa dịp hắn không chú ý, nếm thử.

Hương vị không tốt.

Đang nghĩ ngợi tới đây, liền nghe thấy Vũ Văn Húc bỗng nhiên nói bên tai nàng.

"Trước đó vài ngày, trong thư phòng của ta có một phần tấu chương bị gặm hỏng một nửa, chắc không phải là nàng đi?"

Tô Yên chớp chớp mắt, hơn một tháng thành người này, nàng học được vài thứ.

Nàng nhỏ giọng dò hỏi

"Vật kia quan trọng sao?"

Vũ Văn Húc nhìn vẻ mặt cảnh giác của nàng, khóe môi hắn gợi lên cười nhạt

"Tự nhiên là quan trọng, ta cho là chuột gặm, liền đánh thị vệ hôm đó canh gác hơn hai mươi bản tử, da tróc thịt bong, hiện tại còn nằm ở trên giường."

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng.

Tô Yên yên lặng dời đi tầm mắt, nỗ lực lắc đầu

"Không phải ta"

Thanh âm mềm mại, chột dạ vang lên.

_________

Khà khà! Thoáng cái mà hôm nay đã hết quyển này rồi.

Không ngờ ta edit nhanh như vậy á.

Mọi người chuẩn bị sang quyển 3 đi nào!!!!!
Bình Luận (0)
Comment