Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 489

Edit: Tinh Niệm

Vào đêm.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào nhà.

Chỉ thấy một nữ tử khẽ meo meo từ trên giường đi xuống.

Đi ra bên ngoài.

Chờ đến khi nàng rời đi, nam tử trên giường vốn đã ngủ lại chuyển tỉnh.

Mở to mắt, nhìn phương hướng nữ tử rời đi.

Không ra tiếng.

Hắn chỉ nằm ở đằng kia, nhắm mắt, lại mở.

Sờ sờ vị trí bên cạnh còn có chút ấm áp.

Nàng xác thật là không ở đây.

Vũ Văn Húc buông xuống con ngươi, lông mi rung động, qua thật lâu sau, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Nhìn dáng vẻ như là ngủ rồi.

Nhưng mỗi lần qua nửa canh giờ, đều sẽ mở mắt một lần, nhìn về phía cửa.

Ánh mắt đen nhánh thanh minh, không có tí buồn ngủ nào.

Như vậy, một lần lại một lần.

Bất tri bất giác, đã đến bình minh.

Không trung sáng lên một tia ánh sáng.

Bàn tay khớp xương rõ ràng, bao trùm ở vị trí bên cạnh.

Chạm đến một vùng lạnh lẽo.

Người kia, đã rời đi một đêm.

Con ngươi đen nhánh, thần sắc dần dần ảm đạm xuống.

Không nói một lời, ngồi dậy.

Như ngày thường, rời giường, thay quần áo, vào triều sớm, ăn cơm.

Tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ nhìn thấy Tô Yên cô nương vẫn chưa ra, còn tưởng rằng nàng vẫn ngủ, còn chưa dậy.

Vốn là tính toán hỏi Vương gia một chút, nhưng vừa thấy sắc mặt Vương gia không tốt lắm.

Bốn chữ Tô Yên cô nương tới bên miệng lập tức liền nuốt xuống.

Cẩn thận hầu hạ, không hề nói một lời.

Cho đến khi cơm nước xong, đồ ăn trên bàn cũng chỉ động một phần mười.

Thậm chí những món gà quay vịt nướng, Vương gia một chút cũng không chạm vào.

Vũ Văn Húc nhìn bàn đồ ăn hơn nửa ngày, sau đó mới dời đi tầm mắt

"Đi thư phòng."

"Vâng, Vương gia."

Một ngày lại qua một ngày.

Tiểu thái giám không còn nhìn thấy Tô Yên cô nương.

Mà Vương gia cũng càng ngày càng trầm mặc.

Toàn bộ vương phủ, thật giống như là nháy mắt bị mất đi sinh khí, yên tĩnh hẳn.

Cho đến ngày thứ tư, bữa tối qua đi, đồ ăn dư lại rất nhiều.

Vũ Văn Húc buông đũa trong tay, nhàn nhạt ra tiếng

"Sau này, không cần chuẩn bị nhiều như vậy."

Tiểu thái giám vội vàng gật đầu đồng ý

"Vâng, Vương gia!"

Đồng ý xong, tiểu thái giám do dự mà thật cẩn thận mở miệng

"Vậy Tô Yên cô nương...."

Vũ Văn Húc liếc tiểu thái giám kia một cái.

Con ngươi đen nhánh sâu kín

"Nàng sẽ không trở lại."

Trong bất tri bất giác thanh âm khàn khàn xuống.

Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống

"Nô tài đáng chết!!"

Vũ Văn Húc dời đi tầm mắt, cả nửa ngày, ra tiếng

"Đẩy ta đi dưới cây hợp hoan ngồi trong chốc lát."

"Vâng, Vương gia!"

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, bánh xe lăn gỗ cùng mặt đất tiếp xúc phát ra âm thanh.

Hắn ngồi ở dưới cây hợp hoan, nhìn hoa rơi trên mặt đất.

Ký ức lại hiện lên mấy ngày trước đây, Tô Yên ở trong lòng ngực hắn, ăn hoa hợp hoan này.

Hoa hợp hoan chậm rãi bay xuống, dừng ở trong lòng bàn tay hắn.

Bộ dáng vui mừng của tiểu tham ăn kia ngày ngày ở trước mặt hắn, ngẫu nhiên còn hiện lên trước mắt.

Từ khi nào, hắn đã có thể cùng nàng khắp nơi vui mừng.

Nhưng hiện tại..., rốt cuộc, vẫn là không thể.

Nghĩ tới đây, tay dừng lại ở trên đùi mình.

Tầm mắt rũ xuống, dừng ở trên đùi phải.

Từ bắp chân cho đến gót chân, hoàn toàn không có cảm giác.

Bảy năm trước, khi hắn vẫn còn là thiếu niên kiệt ngạo, thiên tài danh chấn Đại Lương quốc.

Mười lăm tuổi gia nhập sa trường, mười bảy tuổi thành chủ soái, mười chín tuổi hiệu lệnh mười vạn tướng sĩ, đoạt lại mười ba châu Tây Nam biên cảnh.

Nhận chiến công hiển hách, được phong Vương gia khác họ, đứng hàng hoàng thất.
Bình Luận (0)
Comment