Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 607

Edit: thuha5820

Hửm?

Cô quên đồ vật trên xe?

Nghĩ đến đây, Bạc Phong nhấp môi.

Cả ngày vứt bừa bãi, ra bộ dáng gì đây?

Tuy nói như vậy, tay vẫn duổi ra cầm quyển sổ kia lại đây

Trên bìa quyển sổ có vẽ hình một phong bì, mặt trên còn vẽ một hình trái tim đỏ chói.

Còn cố ý đặt ở trong xe hắn.

Đây là tỏ tình?

Bạc Phong nghĩ nghĩ, xoát một cái hồng từ tai đến cổ.

Cái này, cái này, cô vợ nhỏ của hắn, cả ngày không biết nghĩ cái gì đây.

Trước nay chưa từng thấy qua cô gái nào như vậy.

Nghỉ như thế, mím môi, chậm rãi mở ra trang thứ nhất.

Mặt trên có vài chữ viết hỗn loạn.

Nhìn kỹ, giống như là hai người đối thoại.

"Tô Tiểu Yên, em nói chuyện với anh một lát."

"Nói cái gì?"

"Hông biết nha ~~ môn học này cũng chán chết đi a."

"Em cũng không thích."

Viết qua loa, cẩn thận đọc mới có thể nhìn rõ mặt chữ

Qua trang sau, dùng bút chì vẽ ra hình dáng nhân vật.

Mấy trang sau đều là một khuôn mặt.

Một trang lại một trang, là hình vẽ của một thiếu niên.

Đánh bóng rổ, uống nước, cùng bạn bè đùa giỡn.

Tô Yên đều vẽ tốt.

Dù sao cũng là một người thi đậu trường mỹ thuật trọng điểm.

Mặt giấy vẽ rất tinh tế, vẽ ra thiếu niên cũng thực đẹp trai ấm áp.

Cười lên cực kỳ hấp dẫn.

Bạc Phong nhấp môi, mặt không biểu tình, nhìn không ra suy nghĩ của hắn.

Hắn chỉ lật từng trang từng trang mà xem

Ngẫu nhiên còn kèm theo đối thoại

"Này, cậu thích hắn như vậy tại sao lại không đi thổ lộ?"

" Người ta là học sinh gương mẫu, sao có thể coi trọng tớ."

"Phốc, học sinh gương mẫu thì sao, Tô Yên của tớ lớn lên cũng rất xinh đẹp."

" Ai nha, được rồi, cậu cũng thật nhiều chuyện."

" Cậu cũng biết thẹn thùng sao, thời điểm nấp sau cây nhìn người ta chơi bóng rổ tại sao không thẹn thùng hả."

Tôn Tình, cậu đừng nói nữa."

"Được được được, tớ không nói, tớ không nói là được rồi chứ gì? Hazz cậu nói, cậu yêu thầm người ta nhiều năm như vậy, cứ mãi không nói ra sao?"

"Ai cần cậu lo!"

"Được được được, tớ mặc kệ. Chậc chậc chậc, đúng là xuân tâm nhộn nhạo a"

"......"

Xem đến trang cuối cùng, trên giấy là bức vẽ thiếu niên anh tuấn ôm bóng rổ, bộ dáng soái khí.

Phía dưới viết hai chữ, Trịnh Diệu.

Bạc Phong mặt không biểu tình nhìn bức vẽ kia thật lâu.

Ngồi ở đó như một bức tượng.

Bởi vì dáng ngồ của hắn có vấn đề, quần tây căng chặt.

Lộ ra đồ vật trong túi.

Là hình dạng một cái hộp.

Hóa ra, Bạc tổng của chúng ta vào thời điểm hẹn hò ở vùng ngoại ô, đã tính toán tặng nhẫn cho cô vợ nhỏ.

Chỗ nào biết lúc sau sẽ phát sinh nhiều việc ngoài ý muốn như vậy.

Đánh nhau, lại còn một hồi triền miên trong xe.

Làm cho hắn chậm chạp không có đưa nhẫn.

Hiện giờ vẫn còn ở trong tay hắn.

Nhưng nhẫn cũng không thể không tặng.

Kết quả là, hắn tính toán, hôm nay giữa trưa liền tặng nhẫn cho cô.

Hắn thậm chí có thể tưởng tượng cô vui vẻ ôm lấy hắn, hôn một cái.

Nhưng mà hiện tại, nhìn tập tranh trong tay.

Hắn vẫn luôn cho rằng cô vợ nhỏ luôn yêu thầm mình thật lâu.

Bạc Phong cứng ngắt ngồi ở đó.

Vợ của hắn, thích một tên con trai khác tên Trịnh Diệu.

Bạc Phong nhấp môi, tay chặt chẽ nắm tập tranh.

Một câu cũng không nói.

Bên ngoài, trợ lý Trương vốn muốn chờ Bạc tổng rời đi.

Nhưng mà, Bạc tổng giống như là đang tức giận?
Bình Luận (0)
Comment