Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 749

edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Nói xong, Tô Yên đẩy cửa sổ ra, nhảy xuống.

Hoa Khuynh bị hành động này của nàng làm sợ tới mức ánh mắt co rụt lại, cho đến khi đi đến cửa sổ, thấy nàng an toàn đi xuống cầu thang.

Hắn dựa vào cửa, mỉm cười

"Đúng thật là đã quên, tu vi nàng rất tốt."

Đại khái là trước đó vài ngày, tu vi nàng bị áp chế, trở thành một người bình thường, kiều kiều mềm mại.

Làm hắn cho rằng, Tô Yên nhảy từ tầng hai khách điếm sẽ té bị thương.

Hắn đứng bên cửa sổ nhìn nàng rời đi.

Tuy rằng chính mình ngày ngày cùng nàng vui vẻ, trêu chọc khiến nàng tức giận.

Nhưng nhìn nàng biến mất trước mắt mình.

Trong lòng liền bực bội, khó chịu.

Chậc.

Chính là không muốn nàng rời đi trước mắt mình.

Con ngươi hắn sâu kín, môi ngậm ý cười.

Thật lâu sau đó, hắn nhắm mắt lại.

Che khuất sự chiếm hữu điên cuồng trong mắt.

Nàng là của hắn.

Vẫn luôn là như thế.

Cứ từ từ dụ thỏ con vào tròng, không cần nóng nảy.

Những lời này đã vô số lần hiện lên trong tâm trí hắn.

Cuối cùng, khi hắn mở mắt ra, những cảm xúc điên cuồng lúc nãy mới dần lắng xuống.

Khôi phục lại bộ dáng điềm đạm trước kia.

Tô Yên đang đi trên đường.

Xung quanh toàn là yêu, chỉ có một mình nàng là người.

Bởi vì tu tập công pháp không giống nhau, chúng rất dễ dàng nhận ra Tô Yên.

Khiến nàng hấp dẫn rất nhiều sự chú ý.

Hơn nữa dung mạo nàng đẹp đẽ.

Trên mặt mày còn mang theo một tia mị sắc chính nàng cũng không phát hiện.

Đại khái là sau khi hoan hảo còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.

Đã có không ít nam yêu theo dõi Tô Yên.

Tuy rằng nói Nhân giới cùng Yêu giới rất ít tư thông qua lại.

Đây xem như là một quy tắc ngầm.

Nhưng là, nếu có một nữ tử Nhân giới xinh đẹp, một mình xuất hiện ở Yêu giới.... vậy, đừng mong chạy thoát.

Phong lưu một đêm gì đó.

Đều là chuyện mọi yêu quái thường xuyên làm.

Yêu khác với người.

Thích thì ở bên nhau, không thích liền tách ra.

Tự nhiên, điều này cũng dẫn đến suy nghĩ về tình cảm ở Yêu giới trở nên khác thường.

Một đêm phong lưu thật sự là quá bình thường.

Tô Yên đi dọc theo con đường hướng ra sông.

Đi đi, càng ngày càng thưa thớt người.

Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười

"Tiểu mỹ nhân đi một mình à?"

Tô Yên dừng lại, đánh giá.

Là ba nam yêu ăn mặc như côn đồ.

Một trong số chúng ngậm cỏ đuôi chó, nháy mắt với Tô Yên. Yêu nam tự cho mình là tuấn mĩ, vẫy tay một cái rồi nói

"Tiểu mỹ nhân, ba huynh đệ chúng ta, nàng chọn một người!"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Chọn cái gì?!"

Tên ngậm cỏ đuôi chó kia nhếch mép, mỉm cười

"Còn có thể là cái gì. Chọn một người cảm thấy tốt nhất, một đêm xuân a."

Nói một câu, từng bước sát lại gần Tô Yên, cười phá lệ gợi tình.

Hai tên yêu lưu manh đứng phía sau không vui

"Này, thứ tự đến trước đến sau. Dù có là tình một đêm thì cũng là ta trước. Ngươi xếp hàng chờ tới lượt mình đi."

"Ta tới trước."

Khi đang tranh chấp, một tên đề nghị

"Nếu không... cả ba chúng ta cùng tận hưởng?"

Lời nói vừa dứt, cả ba đều ngửa mặt lên trời mà cười.

Trong đó một tên yêu nam lại nói chuyện càng khó nghe hơn

"Vạn nhất tiểu mỹ nữ này chịu không nổi thì làm sao bây giờ?"

"Sợ cái gì, ba người chúng ta sướng là được. Hơn nữa, một nhân loại thôi mà, chết liền chết đi."

Vừa nghe đến đây, hai người kia đều đồng ý.

Bọn họ đồng thời bức bách tiến về phía Tô Yên.

Tô Yên nâng tay lên, đang định động thủ.

Đột nhiên cảm thấy một hơi thở quen thuộc ập vào mặt.

Động tác nàng dừng lại.

Nhìn ba con quỷ yêu kia

"Các người mỗi tên lưu lại một cánh tay, hiện giờ vẫn còn kịp."

Âm thanh mềm yếu nhẹ nhàng, một chút lực sát thương cũng không có.

Ngược lại là chọc ba nam yêu kia ngửa đầu cười ra tiếng.
Bình Luận (0)
Comment