Editor: Trang Đặng
Beta: Tinh Niệm
Hôm nay cùng tiểu bá vương nhà khác đánh nhau.
Ngày mai đem gia nhân đánh rớt răng công tử Vương gia.
Hôm nay dẫn theo vàng anh dạo thanh lâu.
Ngày mai lại ôm vàng thỏi tìm nam kỹ.
Chuyện chính sự thì không thấy đâu, mà chuyện xấu gì cũng làm.
Tiếng xấu truyền khắp trong kinh thành.
Cứ nhắc tới Tô tiểu hầu gia là mọi người lại vừa sợ vừa hận.
Mặc kệ là nam nữ, chỉ cần là chưa thành thân, đều trốn ở trong nhà, rất hiếm khi ra cửa.
Bởi vì tiểu hầu gia này, ngay cả nam nhân hắn cũng không buông tha!
Không phải vừa mới hôm qua hay sao, hắn dạo chơi du hồ cùng với một vị nam kỹ thanh lâu.
Vì vị nam kỹ kia mà vung tiền như rác.
Nghe nói tiểu hầu gia rất coi trọng người này, ngày ngày ngâm mình ở trong thanh lâu, cũng không sợ bị người ta trào phúng nói bị đoạn tụ.
Vẫn cứ thích vị nam kỹ kia, còn muốn giúp gã chuộc thân.
Vốn dĩ mọi chuyện đang rất tốt đẹp, khi du hồ kết thúc sẽ đi chuộc thân.
Nào ngờ, trong lúc vô ý ngã xuống hồ nước.
Bây giờ đang là đầu xuân, thời tiết còn có chút lạnh.
Liền bị cảm lạnh, vẫn luôn hôn mê.
Sau khi Tô Yên hiểu xong mọi chuyện.
Nàng mở mắt.
Tổng kết lại thì nguyên thân có tính tình táo bạo, ăn chơi trác táng, còn thích một nam kỹ ở thanh lâu.
Hình như nàng có hẹn với vị nam kỹ kia, chính là hoàng hôn hôm nay.
Nhìn qua cửa sổ, ẩn ẩn có thể thấy sắc trời bên ngoài, đã là buổi chiều.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.
Ngồi dậy.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ?? Chị muốn đi dạo thanh lâu tìm nam nhân xinh đẹp kia??"
"Phải tuân thủ lời hứa."
Tô Yên xuống giường, hướng bên ngoài gọi một tiếng
"Lan Chi."
Âm thanh có chút khàn khàn.
Lan Chi từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, cung kính nói
"Tiểu hầu gia?"
Tô Yên gật đầu
"Hầu hạ ta thay quần áo, ta muốn ra ngoài."
Lan Chi vội vàng gật đầu
"Vâng, tiểu hầu gia."
Tuy rằng tiểu hầu gia vừa mới ngã xuống nước hôn mê, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng thế thì sao, với tính tình của tiểu hầu gia, nói ngài cũng không nghe.
Hắn làm gì cũng vô pháp vô thiên, không bao giờ chịu nghe lời khuyên.
Lan Chi vội vàng hầu hạ tốt cho Tô Yên mặc y phục.
Một thân cẩm y hoa phục, đai lưng khảm ngọc phỉ thúy, dáng người nguyên thân cao gầy, ít nhất cũng phải tầm 1m7.
Nhìn qua rất có phong thái ngọc thụ lâm phong của các quý công tử.
Chỉ là nếu nhìn kỹ, vị tiểu công tử này đại khái là nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.
Thoáng nhìn có chút hôn trầm*.
* Hôn trầm là trạng thái nặng nề của cơ thể và mờ tối của tâm thức, kéo ta vào tâm trạng uể oải, lừ đừ và chán nản. Đây là một tâm lý tiêu cực, trầm nịch làm chướng ngại sự tu tập thiền định cũng như trong sinh hoạt đời thường. Lan Chi đi theo bên cạnh Tô Yên nhiều năm, là người Tô Yên tín nhiệm nhất.
Bất luận việc gì cũng đều nói cho Lan Chi biết.
Nói ví dụ, nàng vừa ý vị nam kỹ thanh lâu kia.
Lan Chi liền ẩn ẩn đoán ra được, có thể khiến hầu gia không màng thân thể, một hai phải chạy ra bên ngoài.
Chắc chỉ có thể là đi gặp vị kia.
Lan Chi tri kỷ nói
"Hầu gia, chúng ta lên kiệu thôi?"
Tô Yên gật gật đầu
"Được"
Rất nhanh, chủ tớ hai người đã ra cửa, đi ra bên ngoài.
Ra khỏi hầu phủ, ngoại trừ người vác kiệu, còn có một đám gia nhân.
Bộ dạng rất là hoành tráng.
Tô Yên căn cứ vào ký ức.
Đám gia nhân này đi theo nguyên chủ làm không ít chuyện xằng bậy.
Đang ngồi trên kiệu nghĩ nghĩ.
Âm thanh Lan Chi ở bên ngoài vang lên
"Khởi kiệu!"
Lắc lư lảo đảo, cỗ kiệu được người ta nâng lên.
Đi theo hướng tây.
Sau một chén trà nhỏ.
Cỗ kiệu dừng lại trước một thanh lâu tên là Hoa Mãn Lâu.
Tô Yên vừa đi xuống, liền nghe thấy từng thanh âm uyển chuyển, thánh thót của nữ tử tầng tầng lớp lớp ở khắp nơi.
"Ai da.... vị đại gia này, rốt cuộc ngài cũng tới, Trân Châu nhớ ngài chết mất."
"Nha... ngài thật tốt với người ta nha, đêm nay Thược Dược nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt..."
Từng thanh âm nối đuôi nhau truyền vào lỗ tai Tô Yên.
Lan Chi tiến lên, đỡ lấy cánh tay Tô Yên
Tri kỷ nói
"Tiểu hầu gia, cẩn thận bậc thang."
Tô Yên vừa xuất hiện,đám nữ tử kia đầu tiên là sửng sốt.
Sau đó đều đồng thời hướng đến Tô Yên mà nhào tới
"Ai dô, tiểu hầu gia tới."
"Tiểu hầu gia, người ta nhớ ngài chết mất."
Mỗi người một câu, so với người khác thì còn muốn chu đáo, nóng bỏng hơn vài lần.