Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 794

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Cuối cùng mím môi, nàng quay mặt đi.

Bước tới trước mặt bàn, rót cho mình một tách trà rồi ngồi xuống.

Nàng cúi đầu, uống từng chút một.

Sau một lúc lâu, nàng rũ mắt nhìn khí nóng từ nước trà bay lên.

"Nếu chàng thực sự không muốn theo ta, ta sẽ không ép buộc."

Khi Tô Yên nói lời này, bả vai nàng rũ xuống.

Nàng chậm rì rì nói

"Ta, ta không có ý ép buộc chàng. Chỉ cho rằng, chàng cũng thích ta."

Có lẽ mấy vị diện trước đây đều quá thuận lợi.

Mỗi một lần, hắn dường như luôn có tình cảm với nàng trước.

Thế cho nên nàng coi chuyện này là hiển nhiên.

Chỉ là khi nãy thấy bộ dáng bất đắc dĩ thở dài của hắn.

Nàng mới phản ứng lại.

Hắn không muốn đi theo mình.

Dưa hái xanh, tóm lại sẽ không ngọt.*

*Thành ngữ "Dưa hái xanh không ngọt": làm việc gì quá vội vã sẽ không có được kết quả tốt.

Nếu kiên trì không muốn đi, vậy thôi đi.

Tô Yên ngồi đó, thành thành thật thật cầm tách trà.

Vừa ngẩng đầu, thấy Cơ Ngọc không nói gì, cũng đang nhìn nàng.

Cô cúi đầu uống một ngụm trà,

"Ta uống xong sẽ đi."

Sau khi nói câu này, cô không ngẩng đầu lên nữa.

Chỉ ngồi thẳng, uống từng ngụm một.

Thiếu niên công tử như ngọc, ngày xưa thấy trong ánh mắt hắn như là biển sao trời mênh mông, sáng lấp lánh.

Bây giờ, thiếu niên này đang ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, uống trà một cách thành thật.

Sau đó chậm rì rì nói ra một câu như vậy.

Thế nhưng làm cho hắn khẩn trương.

Cơ Ngọc đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

Vẫn luôn nhìn nàng.

Đôi mắt từ trước đến nay chưa bao giờ gợn sóng, cuối cùng cũng xuất hiện phản ứng.

Chờ đến khi Tô Yên uống trà xong, phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cho rằng hắn muốn đuổi nàng.

Tô Yên càng héo.

Nàng cũng không ngờ rằng, bản thân sẽ bị hắn chán ghét như vậy.

Tô Yên đứng dậy, dần dần khôi phục vẻ ngoài lạnh nhạt như ngày thường.

"Ta đi trước, chàng bảo trọng."

Nói xong, nàng đi ra cửa, mở cửa phòng.

Lan Chi hành lễ

"Tiểu hầu gia ngài....."

Còn chưa nói xong, đột nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng ấn vào cánh cửa Tô Yên vừa mở ra.

Trở tay đóng nó lại.

Trước khi cửa phòng đóng lại, Lan Chi nhìn thấy Tiểu hầu gia của mình bị người kia kéo cánh tay.

Tô Yên nhìn chằm chằm vào cửa, sửng sốt.

Nàng nghiêng đầu nhìn Cơ Ngọc.

Sắc mặt Cơ Ngọc tái nhợt, thân thể hắn tựa hồ vẫn luôn không tốt.

Che miệng lại ho khan một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Thanh âm trầm thấp

"Tiểu hầu gia nói bảo trọng là có ý gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Hy vọng chàng, chăm sóc cơ thể của mình."

Cơ Ngọc lên tiếng

"Tiểu hầu gia muốn cùng nô cửu biệt*? Quan tâm lâu như vậy chỉ là trêu đùa nô, bây giờ cảm thấy không thú vị, liền dứt khoát rời đi, một câu bảo trọng liền kết thúc? "

*cửu biệt: xa cách lâu ngày

Tô Yên lẩm bẩm

"Chàng có thể yêu cầu bồi thường. Bất cứ thứ gì ta cũng sẽ cho chàng."

Cơ Ngọc nghe vậy, vốn là cảm thấy tâm nhói đau, hiện giờ lại sinh ra một trận tức giận.

Có lẽ, sau hơn nửa tháng cùng sống với Tô Yên, đã có rất nhiều thay đổi đối với hắn.

Hắn từ trước đến nay luôn không muốn tiếp xúc với mọi người, nhưng bây giờ, nắm tay nàng, hắn không cảm thấy bài xích, mà có chút thích.

Nàng thường ngẫu nhiên hôn hắn, hắn cũng không hề chán ghét.

Vẫn luôn lười so đo cùng nàng.

Bây giờ nghĩ lại, chính là từ lúc đầu, hắn đã thấy nàng đặc biệt.

Nếu không, làm sao hắn có thể đồng ý đi cùng với nàng, còn để nàng tùy ý hôn hắn, ôm hắn?

Kết quả là nữ nhân này, hôm nay tới đây nói nửa ngày, lại nói một câu không muốn ép buộc hắn.

Còn nói với hắn phải bảo trọng, chính là về sau nàng sẽ không đến đây tìm hắn nữa?

Sớm biết như thế, nàng nên ngay từ đầu không nên chọn hắn.

Chọn hắn xong, lại không cần hắn nữa?

Đâu ra chuyện tốt như thế??
Bình Luận (0)
Comment