Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 81

Nãy giờ Tô Yên chỉ lo nói chuyện với Tiểu Hoa.

Tuy rằng âm thanh rất nhỏ, nhưng nơi này rất yên tĩnh, đủ để giọng nói này truyền vào lỗ tai người đang hôn mê kia.

Nàng nói xong chưa được bao lâu, bỗng nhiên thấy hàng lông mi đen nhánh của người nằm trên giường run rẩy, giây tiếp theo đã mở mắt ra.

Đôi mắt đen nhánh thâm thúy, làm cho người mê muội.

Hai người đối diện, Tô Yên chớp chớp mắt, vài phút sau mới phản ứng lại, lùi về phía sau một bước, dựa theo lễ nghi trong trí nhớ mà làm, "Điện hạ, ngài đã tỉnh."

Người nằm trên giường chậm chạp không nói gì, chỉ nhìn nàng như vậy.

Thật lâu sau, một giọng nói khàn khàn vang lên, "Lại đây."

Tô Yên ngẩng đầu, đứng dậy đi qua đó.

Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng vẫn luôn thành thành thật thật đứng ở đó, hắn hơi rũ mắt.

Ngồi dậy, dựa vào đầu giường.

Sắc mặt của hắn tái nhợt một cách không bình thường.

Sau đó, một chén thuốc đen sì, mang theo hơi nóng xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Mí mắt giật giật, nhấc lên.

Đối diện với khuôn mặt trắng nõn vô tội kia.

Tô Yên mềm mại lên tiếng: "Điện hạ, uống thuốc."

Một cánh tay hữu lực, bỗng nhiên nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo.

Cả cơ thể nàng đều ngã về phía trước, lập tức quỳ xuống giường.

Một bàn tay còn cầm chén thuốc, bởi vì không vững mà bị đổ một ít xuống đệm chăn.

Người ngã vào trên giường, một giây trước còn giống như người bị thương nặng, nhưng khi đôi mắt sâu thẳm này nhìn chằm chằm người đối diện, cũng không biết vì sao, làm da đầu tê dại.

Ngữ khí ôn lương nhẹ nhàng, "Vào bằng cách nào?"

Vừa nghe, không có chút tính công kích nào, giống như con người của hắn vậy.

Hơn một nửa lực chú ý của Tô Yên đều ở trên chén thuốc kia, cố gắng không để nó bị đổ ra ngoài.

Tuy rằng như thế, vẫn mềm mại trả lời, "Nô tỳ được ma ma điều tới tiền viện, hầu hạ điện hạ."

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng, thật lâu sau, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Tên là gì?"

Khi hắn nói chuyện, rũ mắt xuống, không chút để ý nào.

Tô Yên hơi lui về phía sau, nhưng vẫn quỳ gối trên giường.

Nàng lên tiếng, "Tô Yên."

Sau khi hỏi xong câu này, Hiên Viên Vĩnh Hạo không hỏi thêm nữa, chỉ duỗi tay cầm chén thuốc trong tay nàng, một ngụm uống hết.

Chén thuốc kia rất đắng, chỉ đứng ở bên cạnh ngửi, là có thể cảm thấy nó đắng đến mức nào.

Tô Yên khẽ liếm khóe môi.

Sau đó cúi đầu mở túi tiền của mình ra.

Móc ra một cái kẹo được bọc bằng giấy dầu, sau đó duỗi tay bóc ra.

Hiên Viên Vĩnh Hạo còn chưa có phản ứng, viên kẹo kia đã được đưa đến bên môi hắn.

Tô Yên thấy hắn nhìn mình chằm chằm mà không há miệng ăn kẹo.

Nàng giải thích, "Đây là kẹo, ăn kẹo có thể thấy đỡ đắng hơn."

Nàng vừa nói xong, trong mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng.

Sau khi trầm mặc một lúc lâu, hắn há mồm, ăn cái kẹo đã được đưa đến bên môi.

Sau đó, Tô Yên yên lặng mang chén thuốc ra ngoài.

Chờ tới khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt, đôi môi có hơi tái nhợt mấp máy, "Điều tra."

Tiếng nói vừa dứt, đã nghe thấy tiếng trả lời cung kính ngoài cửa, "Vâng."

Tiếp đó vèo một tiếng biến mất.

Tầm mắt hắn đảo qua giấy gói kẹo bên mép giường, cầm trong tay, đầu ngón tay xem xét thưởng thức.

Trong miệng còn tràn ngập vị sữa dâu, vị đắng của chén thuốc, thật đúng là đã biến mất gần hết.

Từ trước tới nay chưa từng thấy nha hoàn nào to gan như vậy.

Lấy thứ này để lừa gạt hắn, coi hắn là đứa trẻ ba tuổi mà dụ dỗ sao?
Bình Luận (0)
Comment