Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 810

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghe lời Lan Chi, không nói gì thêm.

Chỉ là cúi đầu xuống, nhanh chóng ăn bánh.

Chờ cơm nước xong.

Nàng đứng dậy.

"Đi thôi."

Lan Chi dò hỏi

"Tiểu hầu gia, chúng ta đi chỗ nào ạ?"

"Tìm Cơ Ngọc."

"Vâng"

Lan Chi đồng ý.

Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, cùng Lan Chi đi ra ngoài.

Vì hôm qua trời mưa, không khí tươi mát hơn rất nhiều.

Có chút mát mẻ.

Nàng mới vừa đi đến cửa, nghe thấy âm thanh từ bên trong truyền ra

"Cơ Ngọc năm nay bao nhiêu tuổi? Đã từng có hôn phối chưa?"

Âm thanh hờn dỗi, vừa nghe liền biết là ai.

Muội muội Tô Yên, Tô Đào.

Vừa bước vào, nhìn thấy ở chỗ hành lang, Cơ Ngọc đang ngồi trước đàn cổ.

Mặc một thân áo màu xanh nhạt, lịch sự văn nhã như một thư sinh.

Bên cạnh hắn, Tô Đào đang mặc một thân áo lụa màu hồng, cơ thể di chuyển gần như muốn dán lên người Cơ Ngọc.

Không biết chuyện gì đã xảy ra, sợi dây của đàn cổ vướng trúng sợi tơ trên người Tô Đào.

Quấn nó rơi xuống.

Lộ ra bả vai trắng nõn.

Tô Đào kinh hô một tiếng

"A!"

Vừa kêu lên, vừa muốn trốn vào trong lòng Cơ Ngọc.

Cơ Ngọc nghiêng người tránh sang một bên,

"Cô nương, xin tự trọng."

Ngay khi năm chữ này rơi xuống, sắc mặt Tô Đào lập tức trở nên đỏ bừng.

Như thể thẹn quá thành giận, đứng lên, dùng vạt áo che lại ngực mình.

"Ngươi, tên thư sinh này, nói chuyện kiểu gì vậy?"

Cơ Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt thấy được Tô Yên đang đứng ở cửa.

Sửng sốt một chút, con ngươi đen nhánh, không biết nghĩ tới cái gì, lại cúi đầu xuống.

Ngón tay ấn đàn cổ, hơi dùng sức, phát ra tiếng đàn chói tai.

Tô Yên bước qua.

Tô Đào lúc này cũng thấy được Tô Yên.

Nuốt xuống lời sắp tới bên miệng.

Nàng ta vội vàng chỉnh sửa lại bản thân, cúi đầu, hành lễ

"Tô ca ca."

Tô Yên nhìn Tô Đào

"Ngươi vừa làm gì với hắn?"

Tô Đào sửng sốt, mặt lại đỏ lên.

Tức giận và xấu hổ càng tăng.

Nàng ta sợ Cơ Ngọc sẽ nói điều gì hủy hoại thanh danh của mình.

Ngay lập tức lên tiếng

"Tô ca ca, hắn ta không biết phải trái, hắn tưởng muội là tỳ nữ, cho nên dám vô lễ với muội."

Vừa nói, Tô Đào nghẹn ngào khóc nức nở.

Nói xong, nàng ta sợ Tô Yên tiếp tục hỏi, vội lên tiếng

"Muội sẽ đi tìm cha làm chủ."

Sau đó, chạy ra ngoài.

Lan Chi nhìn cảnh này, tự giác lên tiếng

"Nô tỳ đi theo nhìn xem."

Tô Yên đứng trước mặt hắn, cúi người ngồi xổm xuống.

Hai người chỉ cách nhau bởi một cây đàn cổ.

Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên mặt hắn có một ấn ký màu đỏ.

Giống như, bị người véo?

Tô Yên nhìn hắn, cau mày.

"Chàng...."

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cơ Ngọc đặt trên đàn cổ, thanh âm lạnh nhạt

"Tiểu hầu gia, ngài đã tới."

Khi nói chuyện, tôn ti rõ ràng.

Mang theo sự xa cách.

Không có thân mật như lúc trước.

Tô Yên chớp chớp mắt, nghiêm túc nhìn hắn

"Chàng làm sao vậy?"

Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,

"Nô không có việc gì."

Tô Yên duỗi tay, chạm vào dấu vết kia.

"Tô Đào véo?"

Cơ Ngọc không nói chuyện, chỉ là tay không kiểm soát được, ngón tay dừng trên dây đàn lại lần nữa phát ra âm thanh chói tai.

Trầm mặc hồi lâu, Cơ Ngọc thanh âm lạnh nhạt lên tiếng

"Hầu gia không cần vì nô mà lo lắng, nô đã quen rồi."

Tô Yên chạm vào vết đỏ trên mặt hắn, nơi đó đã mơ hồ xuất hiện màu tím bầm.

Bất quá so sánh với việc này, Tô Yên càng quan tâm việc hắn không thích hợp.

"Tại sao chàng lại xưng hô như thế? Chàng có thể gọi tên của ta."

Lông mi Cơ Ngọc run run, lắc đầu

"Hầu gia không cần ban ân lớn như vậy cho nô, sợ ngày sau, nô không biết thân biết phận, làm chuyện khác người."
Bình Luận (0)
Comment