Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 841

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên đang muốn nói gì đó.

Nghe hắn nói, nuốt xuống lời đã tới bên môi, gật gật đầu

"Được"

Nói xong, hai người đi tới đình hóng gió.

Hắn mở hộp điểm tâm ra.

Một chồng một chồng đẩy đến trước mặt Tô Yên.

Tô Yên cắn một ngụm.

Sau đó ngẩng đầu đi xem Cơ Ngọc

"Lúc trước, mỗi một lần ta ăn điểm tâm Tần trai, đều là chàng mua tới?"

Cơ Ngọc ngồi ở vị trí đối diện, gật gật đầu

"Hầu gia thích ăn, Cơ Ngọc muốn làm hầu gia vui vẻ."

Nói xong, hắn liền không nói gì nữa.

Cơ Ngọc nhìn chung trà bên cạnh, nước trà vẫn đang nóng.

Lông mi hắn run lên, buông hạ mí mắt

"Cơ Ngọc có thể làm, cũng chỉ có những việc này, việc mà người hầu nào bên cạnh hầu gia cũng làm được."

Nói xong, hắn đẩy chén trà nhỏ kia đến trước mặt Tô Yên.

Nói xong, làm như có chút thương cảm.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Nàng buông xuống điểm tâm trong tay, nghiêm túc nói

"Hôm nay hắn sẽ đi."

Vốn dĩ Kha Ngọc là người phụ thân an bài, nhất định phải để hắn hầu hạ một chút thời gian.

Tô Yên cũng cân nhắc, dù lần này nàng không đáp ứng, chắc chắn sẽ có những lần sau.

Liền tính toán, sau khi chấm dứt đoạn thời gian này sẽ nói chuyện rõ ràng cùng phụ thân, ngày sau không cần lại nhét người đến trước mặt nàng.

Chỗ nào biết, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Bất quá, nàng lại tưởng tượng.

Mình mỗi ngày đều ở bên Cơ Ngọc, cái người mới tới kia tên là gì nàng cũng nhớ không được.

Hẳn là không có việc gì.

Nghĩ như vậy, Tô Yên lại cắn hai miếng điểm tâm.

Phát hiện Cơ Ngọc hạ đầu xuống, ngồi ở chỗ đó không nói một lời.

Tô Yên nuốt xuống, nàng ra tiếng

"Chàng có gì muốn nói sao?"

Cơ Ngọc ngẩn người, sau đó lắc đầu

"Không có."

Tô Yên cầm lên một khối điểm tâm khác, cắn một ngụm.

Thấy hắn vẫn luôn trầm mặc.

Tô Yên chậm rì rì ra tiếng

"Ta chưa từng trải qua quá việc này, ngày sau, sẽ không lại tùy tiện để người khác vào sân."

Nàng trải qua nhiều vị diện như vậy.

Vẫn là lần đầu gặp được có chuyện nhét người vào trước mặt nàng.

Vốn là cảm thấy cũng không có gì.

Ấm giường gì đó, khẳng định là không được.

Nhưng làm sai vặt bưng trà rót nước, miễn cưỡng cũng có thể tiếp thu.

Nhưng kẻ vừa nãy, hắn ngồi xuống trong đình hóng gió, bắt chước động tác Cơ Ngọc bưng trà cho nàng.

Tô Yên liền biết.

Tâm tư của hắn không dừng lại ở việc bưng trà rót nước, hắn muốn bò lên giường nàng.

Mà Cơ Ngọc, không chừng lại tự bổ não cái gì rồi.

Cơ Ngọc gật gật đầu

"Hết thảy đều nghe hầu gia."

Hắn chưa biểu hiện ra một chút bất mãn nào, từ đầu đến cuối giống như vô luận Tô Yên quyết định cái gì, hắn đều sẽ đồng ý.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát.

Nàng từ trong túi lấy ra hai viên kẹo đường.

Vừa ăn vừa suy nghĩ.

Trong óc, Tiểu Hoa nghi hoặc

"Ký chủ, chị rất buồn phiền? Cơ Ngọc đại nhân rất hào phóng a, hắn không có tức giận."

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ có chuyện gì?"

"Em đừng nói nữa."

"A ···· được rồi."

Tiểu Hoa yên lặng dừng miệng.

Tô Yên ăn kẹo xong.

Nàng đứng lên, duỗi tay kéo lại tay Cơ Ngọc, thực nghiêm túc nói

"Một số chuyện ta không hiểu, chàng phải dạy ta. Chuyện chàng không thích, cũng phải nói ra, bằng không, ta sẽ không hiểu được."

Nàng nói thực chậm, chính là nàng biết, Cơ Ngọc tất cả đều nghe lọt tai.

Tô Yên nói tiếp

"Chuyện trên giường, ta chỉ muốn một người là chàng hầu hạ ta."

Rốt cuộc, Tô Yên nói ra lời này, Cơ Ngọc mới có phản ứng.

Hắn chậm rãi trở tay cầm Tô Yên.

Lông mi run rẩy

"Nghe hắn vừa mới nói, những người khác trong viện nàng, cũng đều đang chờ nàng, hy vọng mưa móc đều dính."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Một khi đã như vậy, liền phân phát đi. Như thế, liền sẽ không có người nói cái gì nữa."
Bình Luận (0)
Comment