Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 855

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ban đầu cho rằng âm nhạc kết thúc thì mình có thể ra khỏi sân nhảy.

Nào biết khi đang nhảy.

Ánh sáng đột nhiên tắt.

Toàn bộ hội trường tối om.

Tô Yên nghe hắn mỉm cười nói một câu

"Mẹ kế nhỏ, cô thực sự làm tôi ngạc nhiên."

Sau khi nói xong, người đang dựa sát bỗng nhiên không còn.

Chờ đến khi đèn lại sáng lên, chỉ có Tô Yên đứng một mình ở giữa sân nhảy.

Lúc đèn tối, Phượng Dung đã rời đi.

Bản nhạc đệm này chỉ tăng một phần kích thích cho những người có mặt.

Sau đó mọi người vẫn tiếp tục đong đưa theo nhạc.

Mọi thứ vẫn như bình thường.

Tô Yên đi ra khỏi sân nhảy.

Cô vừa đi vừa hỏi Tiểu Hoa

"Người đâu?"

"Ký chủ, ở lầu hai."

Cô đi vòng quanh, cuối cùng tìm thấy cầu thang dẫn lên lầu hai.

Trước cửa có người trông coi, không cho phép ai tiến vào.

Tô Yên đứng ở chỗ ngoặt cầu thang trên.

Vẫn luôn đứng đó chờ.

Đợi lúc lâu.

Sau khoảng nửa giờ.

Không biết xảy ra chuyện gì.

Chỉ có thể nghe thấy âm thanh chói tai phát ra từ bộ đàm của hai người bảo vệ

"Mau lên đây!"

Theo đó, hai tên kia chạy lên.

Cánh cửa trên lầu hai không còn người trông coi.

Tô Yên dẫm giày cao gót đi qua đó.

Khác hoàn toàn với niềm vui tươi du dương ở lầu một.

Lầu hai rất yên tĩnh.

Trên mặt đất phủ kín thảm đen.

Giày cao gót của Tô Yên lặng lẽ bước lên, vô thanh vô thức.

Chỉ cảm thấy nặng nề vô cùng.

Thật kỳ lạ, trên hành lang dài như vậy không thấy một bóng người.

Tiếp tục đi dọc vào bên trong.

Khi đến cánh cửa phòng cuối cùng.

Rốt cuộc cũng nghe thấy thanh âm từ bên trong truyền ra.

"Phượng Dung, trước kêu người của cậu đặt súng xuống, chúng ta thương lượng lại."

Nghe thấy Phượng Dung lên tiếng

"Thương lượng? Ai muốn cùng mày thương lượng? Là mày thiết kế mai phục tao trước."

Phượng Dung dừng một chút

"Giết."

Căn bản không cho người đối diện có cơ hội để nói.

Liền nghe thấy tiếng đạn của súng lục giảm thanh.

Tô Yên cách gần như vậy cũng chỉ nghe được giống như có tiếng cửa phòng mở ra, thanh âm lạch cạch lạch cạch.

Cô đứng ở cửa.

Một cô hơi thở đẫm máu bay đến.

Hồng Dạ là người đầu tiên phát hiện phía sau có người

"Ai?!"

Sắc mặt hắn lạnh băng. Quay đầu ra xem.

Lúc này, Phượng Dung đang ngồi ở chủ vị cũng ngẩng đầu lên.

Máu bắn lên mặt hắn.

Khuôn mặt vốn vô hại làm người tràn ngập ý muốn bảo vệ, bây giờ lại thực làm người e ngại sợ hãi.

Hắn một tay chống cằm, khi nhìn thấy người đến là Tô Yên.

Con ngươi một chút ý cười đều không có, đôi môi mỏng khẽ hé mở, sâu kín nói

"Ah, bị người phát hiện. Mẹ kế nhỏ."

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Ký chủ, ghế Phượng Dung đang ngồi có một quả bom.

Chỉ cần hắn đứng lên, quả bom sẽ phát nổ.

Phượng Dung đang muốn đứng dậy, nhưng tai hắn đủ nhạy cảm.

Nghe được dưới ghế truyền đến một tiếng tích tắc rất nhỏ.

Thân thể hắn cứng đờ.

Ngồi lại vào vị trí một lần nữa.

Nụ cười trên mặt hắn không thay đổi

"Hồng Dạ ở lại, những người khác đi ra ngoài."

Vệ sĩ mặc đồ đen đi ra ngoài.

Vốn là muốn lôi kéo Tô Yên rời đi.

Tô Yên bước nhanh đến trước mặt Phượng Dung nhanh chóng nắm lấy cánh tay hắn.

"Em ở đây với anh."

Phượng Dung không nói gì.

Chẳng mấy chốc, mọi người đều đi hết.

Cánh cửa đóng lại.

Phượng Dung lúc này mới lên tiếng

"Có bom ở dưới ghế."

Sắc mặt Hồng Dạ lập tức ngưng trọng lại.

Cúi xuống cẩn thận kiểm tra bom.

Rất nhanh đã có kết quả

"Dung thiếu gia, đây là bom hẹn giờ, chỉ cần ngài rời khỏi chỗ ngồi, quả bom sẽ phát nổ."
Bình Luận (0)
Comment