Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 886

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Đang hôn môi.

Cửa liền bị đẩy ra

"Thiếu gia, bác sĩ tới...."

Hồng Dạ đứng ở cửa, có chút xấu hổ.

Ai có thể nghĩ đến Tô Yên tiểu thư bị bệnh, thiếu gia còn muốn hôn người ta?

Động tác Phượng Dung dừng lại.

Ngồi ở mép giường

"Tiến vào."

Dứt lời.

Bộ dáng như chưa từng có cái gì phát sinh.

Bác sĩ đi đến, lấy ra ống nghe bệnh.

Kiểm tra Tô Yên qua một lần.

Ba phút sau, đầu tiên là trầm ngâm nhìn Phượng Dung một cái.

Sau đó nói

"Thiếu gia, không có đại sự.

Đại khái là lúc trước đã từng tiêm quá nhiều thuốc dược vào cơ thể, làm cho thân thể suy yếu.

Lại mệt nhọc quá độ, huyết áp thấp, nghỉ ngơi liền khỏe."

Phượng Dung nghe xong, nhìn về phía bác sĩ

"Bị tiêm thuốc vào?"

"Vâng, ách, một loại thuốc tiêm vào sẽ làm cơ thể bủn rủn vô lực."

Do dự nói

"Bệnh trạng vị tiểu thư này, giống với bệnh các vị tiểu thư lúc trước Phượng đổng sự yêu cầu tôi xem."

Phượng Dung nghe xong, gật đầu

"Hồng Dạ, tiễn khách."

"Vâng."

Bác sĩ kia, ôm hòm thuốc của mình, rời đi.

Phượng Dung nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt nghi hoặc, chậm chạp không nói.

Tô Yên chống giường, ngồi dậy.

Cô nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ đã sắp chỉ 9 giờ.

Cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.

Nếutừ nơi này đi về nhà, sợ phải hơn 12 giờ.

Đang nghĩ ngợi, Phượn Dung lấy ly nước ở đầu giường, đưa tới bên môi cô.

"Uống nước."

Tô Yên nhìn thoáng qua ly nước kia, dừng một chút.

Tay cô túm một góc chăn

"Em không có tiền trả lại cho anh."

Con ngươi Phượng Dung đen nhánh, liếc mắt nhìn cô một cái.

Để ly nước bên môi cô

"Uống"

Tô Yên há mồm, thành thành thật thật uống nước =.

Vừa uống xong, Phượng Dung liền nhéo cằm cô nâng lên, hôn tới

"Ưm"

Đảo mắt, vừa mới ngồi dậy, Tô Yên lại bị đè ở trên giường.

Tô Yên chống đẩy.

Cô đẩy, càng kích thích hắn hôn càng dùng sức.

Thật lâu sau, Phượng Dung buông lỏng môi cô.

Âm thanh trầm thấp, mang theo dụ hoặc

"Tôi cùng với tên kia, em thích ai hơn?"

Tô Yên chớp chớp mắt, con ngươi ngập nước

"Người nào?"

Trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại.

Phượng Dung câu môi ngậm cười.

"Chẳng lẽ, em đưa thư tình cho quá nhiều người nên bây giờ không nhớ sao?"

Âm thanh hắn nghiền ngẫm, không có tức giận.

Tô Yên nhớ tới, ngẩng đầu nhìn hắn

"Anh không có chứng cứ chứng minh em viết thư tình cho hắn."

Phượng Dung nâng mày.

Liền nghe Tô Yên hỏi

"Hơn nữa, anh cũng không có liên quan gì đến vấn đề này mà cùng em thảo luận."

Phượng Dung cười

Môi mỏng gợi lên, mang theo lạnh lẽo

"Không liên quan? Em tại sao luôn có thể nói mấy lời làm tôi tức giận như vậy?""

Tô Yên nắm chăn, cúi đầu, âm thanh rất nhỏ

"Là anh nói, chúng ta không có quan hệ."

Như thế nào còn bảo rằng cô làm hắn tức giận.

Tiếng Tô Yên nho nhỏ, nhưng Phượng Dung gần như vậy, vẫn nghe thấy.

Hắn nói?Hắn nói lời này khi nào.

Nhưng mà thực mau liền nghe Tô Yên đếm trên đầu ngón tay từng câu từng chữ nói

"Nếu anh không thích em, em cũng không thích cưỡng cầu. Vậy có thể tính rõ ràng....."

Lời còn chưa nói xong, hắn lần nữa lại hôn lên môi cô.

Nụ hôn này phá lệ ngang ngược, vây cô trên giường, một tay ấn bả vai cô, chỗ nào đều không chạy được.

Trong phòng, không khí càng ngày càng nóng.

Thật lâu sau, liền nghe được Phượng Dung nói

"Em chính là muốn quyến rũ tôi, để tôi không dám phạt em có đúng không?"
Bình Luận (0)
Comment