Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 109

Editor: Yum

Beta: Lười

(Chương này tặng bạn HaHu005 trả lời đúng, đầu tiên câu hỏi)

***** *****

Bầu trời đêm sáng sủa, trong vắt không một đám mây, vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời, ánh sáng nhàn nhạt bao xung quanh nó. Đất trống dưới chân núi được trăng rằm chiếu sáng ngời, một nam một nữ cùng đứng thẳng dưới ánh trăng không biết đang làm gì.

"Đừng sững sờ nữa, đi mau đi, không leo lên nhanh là không kịp xem mặt trời mọc nữa đâu." Ôn Noãn thấy Bạch Lễ vẫn không nhúc nhích liền mở miệng thúc giục nói: "Tôi duỗi tay kéo anh nha." Nói xong, cô cầm tay Bạch Lễ, lôi kéo hắn đi về phía trên đường núi.

Một lần nữa điều chỉnh tốt suy nghĩ trong lòng, trên mặt Bạch Lễ lại khôi phục nụ cười tươi, hắn cảm nhận được cổ tay Ôn Noãn, cầm lấy giữ chặt cô: "Không cần gấp, tôi tháo lớp ngụy trang trước đã." Nói xong liền kéo cô ra khỏi đường núi đi vào một bên trong rừng cây.

Đối với hình ảnh nghệ thuật sắp diễn ra, Bạch Lễ đương nhiên là muốn trịnh trọng một chút mới được, bỏ đi lớp ngụy trang, dùng khuôn mặt thật, như vậy mới không cô phụ trường hợp long trọng kia.

Ngón tay trắng nõn xoa đều thuốc mỡ sền sệt trong suốt lên mặt, chỉ chốc lát, mặt đại thúc kia bắt đầu xuất hiện những mảng da trắng. Chà rớt màng mặt nạ bảo hộ bên ngoài, Bạch Lễ đem bàn tay đến sau tai, nắm mép cạnh kéo thật mạnh, mặt nạ da nhân tạo bị bóc xuống dưới, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn toàn bại lộ trong không khí.

"Thật thần kỳ." Ôn Noãn tán thưởng nói. Mặt nạ cầm trên tay mỏng như cánh ve sầu, giống như thọc một cái liền thủng, nhưng xem bộ dáng kéo xuống vừa rồi của Bạch Lễ, cách giải thích duy nhất là mặt nạ này dường như đặc biệt co dãn.

"Cảm ơn." Bạch Lễ cười đáp lại. Một bên nói, một bên hắn duỗi thân thể, chỉ nghe một trận âm thanh xương cốt răng rắc đan xen, nghe đến ê răng, trong nháy mắt thân thể hắn cao lên một chút.

Súc cốt công, một trong ngàn vạn kỹ năng tác giả cho Bạch Lễ, trên mặt Ôn Noãn ngạc nhiên, trong lòng thì yên lặng thầm nghĩ, đây là Mary Sue trong truyền thuyết đi.

Khôi phục bộ dạng ban đầu, Bạch Lễ một lần nữa mang Ôn Noãn về lại đường núi.

Những người đi trước hẳn là đến rất sớm nhưng hai người họ leo suốt đường cũng không gặp được ai. Càng lên cao đường núi càng khó đi, tiết trời cũng càng ngày càng lạnh, thể lực Ôn Noãn dần đần không chống đỡ nổi, bắt đầu thở phì phò.

"Mệt quá." Hai chân vẫn luôn di chuyển không dừng giờ đây như bị rót chì, làm sao cũng không nhấc lên nổi, Ôn Noãn cong lưng, đôi tay chống đầu gối thở dốc: "Còn bao lâu nữa mới có thể đến đỉnh núi vậy?"

"Đường còn rất dài." Leo núi lâu như vậy, mà Bạch Lễ vẫn vậy, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, ngay cả hô hấp cũng đều đều, vững vàng như lúc mới đi, không có một chút nặng nề sau khi vận động: "Nếu mệt mỏi thì trước nghỉ ngơi một chút vậy."

"Sẽ không bỏ lỡ mặt trời mọc chứ?" Ôn Noãn có chút lo lắng ngẩng đầu nhìn nhìn đỉnh núi. Thật vất vả mới được một lần leo núi, nếu cố gắng mệt đến chết đi sống lại để leo tới đỉnh mà lại không ngắm được mặt trời mọc, thì ít nhiều cũng có chút hoảng.

"Không đâu, sẽ tới kịp." Bạch Lễ cởi áo khoác trên người trải trên mặt đất: "Ngồi xuống đi."

"Cảm ơn." Ôn Noãn cũng không khách khí với hắn, cô kéo căng áo khoác, sau đó bản thân thì ngồi một nửa, chừa một nửa rồi bảo với Bạch Lễ: "Anh cũng ngồi xuống nghỉ đi, không chừng lát nữa tôi phải nhờ anh đỡ mới đi được."

Bạch Lễ rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì, một lát sau liền thuận theo ngồi xuống bên cạnh Ôn Noãn.

Gió lạnh nhẹ nhàng phất qua khuôn mặt, những sợi tóc vụn nhỏ trên trán bị thổi bay về sau, Ôn Noãn một tay chống cằm lười nhác ngáp một cái, dư quang thoáng nhìn thấy vẻ mặt Bạch Lễ tràn đầy năng lượng, cô hơi có chút ghen ghét mở miệng nói: "Tại sao không thấy anh mệt xíu nào vậy?"

"Bởi vì tôi đang rất chờ mong được lập tức nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ." Trên mặt Bạch Lễ là sự vui sướng đối với việc tốt đẹp nào đó, nếu là người không quen biết hắn sẽ cho rằng hắn đang chờ mong bình minh sắp lên trên đỉnh núi, nhưng thật ra cảnh tượng hắn chân chính muốn nhìn là cái khác... Điểm này, Ôn Noãn vẫn tương đối hiểu hắn.

"Anh là chờ mong cảnh tượng tôi bị anh giết chết đi..." Ôn Noãn cười khẽ liếc nhìn Bạch Lễ ngồi bên cạnh một cái.

Bạch Lễ nghiêng đầu nhìn lại Ôn Noãn, hai mắt tỉ mỉ quan sát mặt cô, thật thất vọng, hắn không nhìn ra cô có chút sợ hãi nào, đối với việc rất mau sẽ chết này có vẻ cô không hề để ý.

Không nhìn thấy được cặp mắt xinh đẹp kia của cô tràn ngập kinh hoảng cùng sợ hãi thật sự rất đáng tiếc... Có điều, biểu cảm cô coi thường mạng sống cũng thật làm người hưng phấn!

Bạch Lễ không trả lời, Ôn Noãn liền cho đó là cam chịu, cô nâng tay lên, trong cái nhìn chăm chú của Bạch Lễ đặt trên vai hắn: "Tôi đã đoán được anh muốn giết tôi như thế nào rồi." Cô hơi hơi lại gần bên tai hắn nhẹ giọng nói.

"Hửm?" Bạch Lễ nhướng mày: "Cô có thể nói xem."

Ôn Noãn cười tủm tỉm lắc đầu: "Không muốn nói."

Ôn Noãn cự tuyệt trả lời bị Bạch Lễ lý giải thành cô căn bản không biết, rốt cuộc cái kế hoạch này hắn chưa từng cùng bất luận kẻ nào nói qua, một chút manh mối đều không có, cô sao có thể sẽ đoán được.

"Không nói liền không nói đi." Bạch Lễ không thèm để ý nói.

"Nếu hôm nay tôi có thể tránh được một kiếp, ngày mai liền nói cho anh đáp án tôi đã đoán." Ôn Noãn thoải mái hào phóng nói ra suy nghĩ bản thân sẽ trốn thoát.

"Xem ra tôi không có cơ hội nghe được suy đoán của cô rồi." Bạch Lễ cười nói.

"Nói không chừng là được đó." Ôn Noãn khóe môi gợi lên một độ cong đầy ẩn ý.

Bạch Lễ chỉ cảm thấy cổ đột nhiên đau xót, sau đó toàn thân liền rơi vào trạng thái tê liệt rất khó chịu, mất đi sức chống đỡ, hắn ngã thẳng tắp trên mặt đất, áo sơmi màu trắng bị cọ vào bùn đất tạo thành vệt đen.

Ôn Noãn chậm rãi đứng lên, cúi đầu nhìn Bạch Lễ nằm trên mặt đất: "Thoải mái không?" Cô thưởng thức dùi cui điện màu đen trong tay, thân gậy nhỏ nhắn, dễ dàng che giấu mang theo, một màu đen tuyền hoàn toàn hòa vào khung cảnh tối tăm.

Ôn Noãn đã sớm biết Bạch Lễ không có khả năng ngoan ngoãn ở tù 6 năm, loại việc trốn ngục này hắn khẳng định sẽ làm. Sau khi chạy ra, cái đầu tiên hắn tìm tới chắc chắn là cô, người đáng lẽ đã bị hắn giết chết, vậy mà hiện tại vẫn còn tung tăng nhảy nhót. Vì để tăng cường bảo đảm an toàn cho bản thân, cô luôn mang theo dùi cui điện cùng bình xịt hơi cay bên người.

Sau khi bị điện giật, trạng thái Bạch Lễ rất không ổn, toàn thân tê mỏi, đại não hỗn độn, ý thức không cách nào tập trung, thị giác cùng thính giác đều bắt đầu mất đi tác dụng. Đối với lời Ôn Noãn mở miệng nói, truyền tới tai hắn đều biến thành một ít âm thanh ồn ào ong ong.

Ôn Noãn lại giật điện Bạch Lễ vài cái, sau khi xác nhận hắn hoàn toàn ngất xỉu đi mới thả lỏng cảnh giác. Đầu tiên cô tìm di động của bản thân từ trên người hắn để báo cảnh sát, sau đó nắm lấy hai cánh tay hắn, dùng sức kéo hắn đi về phía dưới chân núi. May mà đường xuống núi có chút dốc, hơn nữa sức lực bản thân Ôn Noãn không nhỏ, bởi vậy một đường kéo đến đất trống dưới chân núi cũng không làm cô mệt đến nằm liệt.

"Nhìn rất gầy, mà kéo lên thật nặng." Ôn Noãn xoa xoa mồ hôi trên trán, nhỏ giọng phun tào một câu.

Nam nhân sắc mặt bình tĩnh nằm trên mặt đất, quần áo bởi vì vừa rồi bị kéo đi mà trở nên hỗn độn bất kham.

Nương theo ánh trăng, Ôn Noãn hiếm được nhàn nhã đánh giá người bên chân, cho dù quần áo hỗn độn, nhan sắc hắn cũng hoàn toàn che đi bộ dạng quẫn bách lúc này của hắn. Đột nhiên, ánh mắt Ôn Noãn dừng lại trên xương quai xanh tinh xảo của hắn, một ánh sáng lấp lánh lóe lên trong mắt, ngay sau đó hiện lên một ý cười tà ác.

————

Nhận được điện thoại Ôn Noãn báo nguy, đội cảnh sát X đang truy tung tích của Bạch Lễ và Ôn Noãn suốt đêm lập tức leo lên trên xe chạy đến địa điểm kia.

Đèn đỏ trên đầu xe nhanh chóng lập loè, âm thanh còi cảnh sát reo lên ở đất trống an tĩnh hết sức vang dội.

"Ôn tiểu thư, cô không sao chứ!" Từ xa đã nhìn thấy một hình dáng mảnh khảnh dựa trên xe taxi, đội trưởng phụ trách sự kiện khủng bố ở chỗ vòng quay khu giải trí kia liếc mắt một cái liền nhận ra đó là Ôn Noãn.

"Đội trưởng, đã lâu không gặp." Ôn Noãn đứng dậy, cười với cảnh sát, vẫy tay chào hỏi: "Tôi không sao, dùi cui điện mang bên người rất hữu dụng."

"Vậy là tốt rồi." Đội trưởng gật gật đầu: "Phạm nhân đâu?"

Ôn Noãn cười khẽ giơ tay chỉ chỉ ghế sau xe taxi: "Ở bên trong."

Đội trưởng ra hiệu các cảnh sát khác bảo trì cảnh giác, chính mình thật cẩn thận mở cửa xe ra.

Phanh! Nhìn đến hình ảnh bên trong xe, đội trưởng đột nhiên đóng lại cửa xe.

Chắc chắn là tư thế bản thân mở cửa xe không đúng! Vì sao phạm nhân hắn...

Bên trong xe có ánh đèn mờ nhạt theo cửa xe mở ra mà sáng lên, lưng nam nhân dựa vào cửa xe bên kia, ngồi ở trên ghế sau, trên dưới toàn thân hắn chỉ mặc một cái sơ mi trắng, một cúc áo chưa cài, cơ ngực cùng cơ bụng ẩn hiện mơ hồ dưới lớp áo, bộ phận quan trọng của hạ thân bị đôi tay đặt ở trước người ngăn trở, đôi chân thon dài giao nhau chồng lên chỗ ngồi mềm mại, làn da màu trắng sữa tương phản rõ rệt với tấm bọc ghế màu đen bên dưới.

"Nhớ chụp ảnh nha, chờ sau khi hắn tỉnh lại cho hắn lấy bức ảnh này làm kỷ niệm." Ôn Noãn đỡ xe cười ha ha.

"Là cô làm đi." Đội trưởng nhìn Ôn Noãn tươi cười khoe khoang bất đắc dĩ thở dài: "Sao lại muốn làm như vậy."

"Ai bảo hắn muốn giết chết tôi." Ôn Noãn cười nói.

Đưa hắn vào tù lần nữa là được rồi, tại sao còn muốn lột sạch quần áo hắn.
Bình Luận (0)
Comment