Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 35

Edit: luoicon27

Beta: Mì

"Ôn Noãn tiểu thư, lão gia nhà ta muốn cùng ngài nói chuyện."

Ôn Noãn nhìn cửa xe mở rộng trước mắt: "Ta không biết lão gia nhà ngươi." Cô mở miệng cự tuyệt nói.

Quản gia vẫn duy trì tư thế "mời lên xe" nói: "Lão gia nhà ta họ Quý."

Quả nhiên là trưởng bối nhà Quý Hải, Ôn Noãn nghĩ trong lòng, đây là cô gặp phải kịch bản cẩu huyết sao? Trong chốc lát có thể hay không bị trưởng bối đập cho mấy trăm triệu rồi bảo cô rời bỏ Quý Hải? Nghĩ đến đây, Ôn Noãn nóng lòng muốn thử, hưng phấn hẳn lên.

"Được, ta đi cùng các ngươi." Ôn Noãn gật đầu lên xe.

Xe hơi màu đen vững vàng mà nhanh chóng chạy trên đường, Ôn Noãn cảm thấy cũng không lâu lắm, cảnh vật hai bên từ bê tông cốt thép chậm rãi chuyển thành màu xanh rậm rạp. Trời không biết khi nào đã mưa nhỏ, những hạt mưa rơi xuống trong suốt như pha lê.

"Ôn Noãn tiểu thư, chúng ta tới rồi." Theo quản gia nói, xe cũng chậm rãi dừng trước cổng lớn màu đen được thiết kế điệu nghệ: "Mời xuống xe." Quản gia cầm ô che đứng bên cạnh cửa cung kính mời Ôn Noãn xuống xe.

Phía trên cổng lớn màu đen là một hàng chữ to kim sắc, viện điều dưỡng Vân Sơn.

Trong lòng Ôn Noãn lộp bộp một cái, cô vẫn luôn cho rằng lão gia trong miệng quản gia là ba ba của Quý Hải, không nghĩ tới cư nhiên là Quý gia lão gia tử! Vì khẩn trương mà tim đập dần dần nhanh hơn, cha mẹ còn tốt, nhưng là đối với gia gia loại người thế hệ trước này cô căn bản là không nắm chắc, mấu chốt nhất chính là Quý gia lão gia tử này là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, ở trong xã hội lăn lộn mấy chục năm rồi đến địa vị như bây giờ, loại yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng gặp qua.

Trong nguyên tác, Quý gia lão gia tử là con át chủ bài của nam nữ chủ khi chống đối ba mẹ, bởi vì gia gia của nữ chủ cùng Quý lão gia tử là anh em tốt lớn lên từ nhỏ, sau bởi vì công tác điều động đã mất đi liên lạc. Trong lúc nam nữ chủ đối kháng với gia trưởng, Quý lão gia tử điều tra tới thân thế của nữ chủ liền lập tức đứng ở bên hai tiểu bối này. Đừng nhìn Quý gia là cha mẹ Quý Hải cầm giữ, kì thật đương gia vẫn là Quý lão gia tử,cuối cùng, dưới sự duy trì của ông, nam nữ chủ mới có thể bên nhau.

Chính là cô không phải là nữ chủ a, càng không có quan hệ bằng hữu hữu nghị của thế hệ trước, cô sao có thể khiến lão gia tử biến thành người cùng trận danh với mình a.

"Ôn Noãn tiểu thư, mời lên xe." Quản gia chỉ chỉ xe ngắm cảnh dừng ở cổng lớn.

Một đường không nói chuyện, Ôn Noãn ngồi trên xe ngắm cảnh tới cửa của một dãy biệt thự ba tầng. Theo sự dẫn dắt của quản gia tới thang máy lên tầng ba, cuối cùng đứng trước một song cửa màu đen.

"Lão gia, Ôn Noãn tiểu thư tới." Quản gia gõ gõ cửa.

"Cho nàng tiến vào." Giọng nam già nua nhưng mười phần trung khí từ trong phòng truyền đến, Ôn Noãn dưới sự chỉ bảo của quản gia đẩy cửa mà vào.

Đây là một gian trà thất được trang trí đơn giản, ba mặt là tường, đối diện với cửa là tường pha lê. Mưa phùn bên ngoài thường thường nện vào tường pha lê, nhìn ra xa tất cả đều là một màu thảm thực vật xanh biếc tươi tốt.

Một vị mặc bộ đồ thoải mái ở nhà, lão giả đầu tóc hoa râm nhưng tinh thần mười phần đang ngồi xếp bằng cạnh phía tường pha lê trước bàn thấp.

"Chào ngài." Ôn Noãn lễ phép khom lưng hành lễ.

Lão giả không có đáp lời, tay ông cầm một chén trà nhỏ, ngửi ngửi hương trà bên trong, sau đó nhấp một ngụm nhỏ phẩm trà.

Bị bỏ quên một bên, mới đầu Ôn Noãn còn không được tự nhiên, nhưng cô đã chậm rãi điều tiết tốt tâm tình. Dựa theo tình tiết tiểu thuyết quen thuộc, vai chính đi xin giúp đỡ thế ngoại cao nhân đều sẽ bị làm khó một hồi, sau đó vai chính bị ra oai phủ đầu vẫn vững như Thái Sơn, cao nhân liền cảm thấy vai chính thật trầm ổn, hắn thực thưởng thức, sau đó liền ngươi tốt, ta tốt, mọi người đều tốt, có lẽ bây giờ cô đi chính là loại kịch bản này.

Lão gia tử một bên chậm rãi từ từ thưởng trà, một bên âm thầm chú ý nữ hài làm cho tôn tử nhà mình nhìn với cặp mắt khác. Diện mạo tinh xảo xinh đẹp, tính tình trầm ổn ôn nhu, tâm tư tỉ mỉ quan tâm người khác, cũng khó trách cái tính tình giống như thuốc nổ, thiếu thốn tình cảm của tôn tử nhà mình sẽ thích.

"Thích uống trà sao?" Quý lão gia tử buông chén trà trong tay, rốt cuộc cũng dùng mắt nhìn người.

"Không thích." Ôn Noãn không chút do dự trả lời.

Quý lão gia tử sửng sốt một chút, ông cho rằng nàng sẽ nói linh tinh theo ông một ít, rốt cuộc thoạt nhìn ông là một cái lão nhân thực thích uống trà, liền tính trong lòng nàng không thích, bên ngoài cũng nên nói tốt một ít để lấy lòng hắn mới đúng chứ.

"Trà là thứ tốt." Ngữ khí Quý lão gia tử lạnh lùng nói.

Ôn Noãn nhợt nhạt cười mở miệng:" Vâng, trưởng bối nhà ta cũng rất thích uống trà." Nói xong, cô nhẹ nhàng nhăn lại mi tinh tế, tựa hồ gặp phải chuyện gì rất buồn rầu vậy: "Nhưng mà quá đắng, ta thích đồ ngọt."

"Tiểu hài tử các ngươi a, cứ thích mấy loại đồ uống ngọt không khoẻ mạnh này." Quý lão gia tử nghĩ đến tôn tử nhà mình cũng thực thích loại đồ uống ngọt có ga này, cười mở miệng.

Ôn Noãn ngượng ngùng cúi đầu: "Ông ngoại ta cũng từng nói những lời nói như thế này, nhưng mà ta luôn không cự tuyệt được loại đồ uống có ga."

Tiểu hài tử còn nhỏ, ngăn không được dụ hoặc là chuyện bình thường, Quý lão gia tử nghĩ thầm trong lòng.

"Ngồi xuống đi." Hắn chỉ chỉ đệm mềm đối diện nói.

"Cảm ơn." Ôn Noãn ngồi nghiêm chỉnh quỳ trên đệm mềm.

Quý lão gia tử đề cao âm lượng: "Lão Lý."

"Vâng, lão gia."

"Đi lấy cốc trà sữa lại đây."

"Vâng."

...........

"Lão đại, đại tẩu không về nhà." Lúc Tiểu Lý phát hiện không thích hợp là vào giờ ngọ, giữa trưa đại tẩu cùng lão đại ăn xong cơm trưa liền đi, nhưng mà buổi chiều lúc gần đi học hắn vẫn chưa thấy cô ở phòng học. Ngay từ đầu hắn cho rằng cô ấy bị chủ nhiệm lớp giữ lại văn phòng để giáo huấn, nhưng lúc hắn đi qua cũng không có. Đem việc này báo cho lão đại xong, Tiểu Lý lại bắt taxi đi nhà Ôn Noãn.

Nằm trên giường bệnh Quý Hải nghe Tiểu Lý nói nháy mắt liền đen mặt, sự việc lần trước cô bị giam trong phòng tối hiện lên trong đầu, nữ nhân ngu ngốc kia sẽ lại không bị người nào nhốt đi! Quý Hải ngắt điện thoại, một tay chống giường muốn ngồi dậy.

"Quý Hải, ngươi định làm gì!" Giọng nữ bén nhọn từ ngoài cửa truyền đến, một nữ nhân quần áo chỉnh tề bước nhanh đến giường đem Quý Hải ấn xuống: "Bị thương thì phải tĩnh dưỡng thật tốt!"

Quý Hải ngơ ngác nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện: "Sao ngươi lại tới đây!"

"Ta là mẹ ngươi, con trai bị bệnh nặng làm mẹ sao có thể không tới." Nữ nhân diện mạo diễm lệ, tuy rằng thời gian đã trôi đi hơn nửa nhưng dung trang vẫn tinh xảo xinh đẹp như cũ.

Quus Hải khinh thường cười nhạo một tiếng, hắn lấy tay nữ nhân trên người ra: "Hôm nay là ngày thứ ba ta nằm viện."

"Con trai, thật xin lỗi, ba mẹ bận quá cho nên chưa kịp trở về." Nữ nhân nhíu mày ưu sầu vỗ vỗ mặt Quý Hải: "Ngươi không sao chứ? Có còn đau hay không?"

"Hừ, nguyên lai ngươi đi nghỉ phép ở Hawaii chính là bận quá." Quý Hải châm chọc kéo kéo khoé miệng.

Quý mẫu có chút không chịu được thu hồi tay.

"Không cần giả mù sa mưa, nói thẳng đi, ngươi trở về có mục đích gì?" Quý Hải nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

"Mẹ thì có mục đích gì, chính là trở về để xem con trai bị thương a." Quý mẫu nói.

"Không nói thì thôi, tránh ra, ta muốn xuống giường." Quý Hải lại lần nữa muốn chống giường ngồi dậy.

"Ngươi thương nặng như vậy lại còn muốn lăn lộn, nằm tốt!" Quý mẫu lại lần nữa ấn Quý Hải xuống giường.

Cái lão bà này hôm nay có chút kỳ quái, trước đây bà chưa từng quan tâm qua đứa con trai như hắn, trước kia hắn bị tai nạn xe cộ nguy hiểm đến tánh mạng bà ta cũng chưa đến xem, lần này chẳng qua hắn chỉ bị thương một chút liền khẩn trương như vậy, này khẳng định có gì kỳ quái.

Quý Hải nhíu mày, tuy rằng buồn cười nhưng hắn không thể không hoài nghi mẫu thân thân sinh của mình đến thăm lần này là có mục đích.

Di động đặt ở đầu giường đột nhiên vang lên, Quý Hải cầm điện thoại, người gọi điện ---- Tiểu Lý.

"Dưỡng thương thì không cần dùng di động, có phóng xạ." Quý mẫu duỗi tay muốn lấy di động của Quý Hải.

Quý Hải đột nhiên nắm chặt di động, mắt đen hung hăng trừng mắt nhìn Quý mẫu: "Ngươi có phải hay không bắt cóc Ôn Noãn!" Ôn Noãn mất tích, lão bà hằng năm không trở về đột nhiên chạy tới quan tâm hắn, luôn ngăn cản hắn hoạt động còn muốn cướp di động của hắn, ngoài việc muốn không cho hắn liên lạc với ngoại giới cứu người hắn không còn nghĩ ra mục đích gì khác.

"Cái gì Ôn Noãn?" Quý mẫu vẻ mặt nghi hoặc.

"Không cần giả vờ, ngươi đem Ôn Noãn đưa đến nơi nào!"

"Ta không biết ai là Ôn Noãn."

"Tránh ra, vướng chân vướng tay." Thấy Quý mẫu chết không thừa nhận, Quý Hải quyết định chính mình xuất viện đi tìm cô.

"Quý Hải! Đây là thái độ ngươi nói chuyện cùng mẹ sao!"

"Ngươi đã có một ngày xứng chức làm mẹ sao!"

"Ta mười tháng hoài sinh ra ngươi!"

"Ta tình nguyện không sinh ra."

.....

Gia đình Tiểu Lý từ gia gia đã đi theo Quý gia làm quản gia, cha mẹ hắn bồi bên người cha mẹ Quý Hải làm việc, mà hắn cũng tự giác đi theo Quý Hải. Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hắn chứng kiến hết thảy biến hoá của Quý Hải, từ lúc nhỏ đối với cha mẹ tha thiết mong đợi đến bây giờ hoàn toàn hết hy vọng, thống khổ trong đó hắn đều xem ở trong mắt, cho nên lúc Ôn Noãn xuất hiện hắn rất vui. Mà lão đại cần người như vậy bồi bên người, mà Ôn Noãn vừa lúc xuất hiện, tất cả đều là duyên phận.

Nhưng mà, loại duyên phận này cũng sẽ không được trưởng bối chúc phúc.

Tiểu Lý đứng bên ngoài phòng bệnh, thẳng đến khi bên trong yên lặng một lúc hắn mới gõ gõ cửa: "Lão đại."

"Vào đi." Quý Hải ngữ khí bình tĩnh nói.

Tiểu Lý đẩy cửa ra: "Lão đại." Hắn gật đầu, sau đó mới bước nhanh đến mép giường lần nữa mở miệng: "Phu nhân."

Quý mẫu đối với hành vi chào hỏi trước của Tiểu Lý rất bất mãn, bà từ trong lỗ mũi hừ nhẹ một tiếng xem như đáp ứng.

"Lão đại, xe đã chuẩn bị tốt." Tiểu Lý nói.

"Tiểu Lý, ngươi làm gì? Quý Hải hiện tại không thể tuỳ tiện vận động!"

"Ta biết, phu nhân." Tiểu Lý nói xong liền đi ra ngoài cửa ý bảo hộ công đem xe lăn đẩy vào: "Ta đã chuẩn bị tốt công cụ di chuyển, lão đại, ta đỡ ngươi."

"Ta không đồng ý."

Tiểu Lý ý bảo hộ công không cần để ý Quý mẫu, mấy người cẩn thận đem Quý Hải nâng lên xe lăn, sau đó mấy người hộ công bảo vệ xung quanh rời đi bệnh viện.

----------

"Nghe nói ngươi cùng Quý Hải nhà ta quan hệ thực không tồi." Quý lão gia tử cười ha hả nhìn Ôn Noãn ngồi đối diện.

"Đúng vậy, quan hệ chúng ta rất tốt." Ôn Noãn thành thật thừa nhận.

"Tiểu hài tử kết giao bằng hữu là đúng a." Quý lão gia tử gật đầu: "Chính là một ít quan hệ không nên có thì không cần có."

"Quý lão gia chỉ chính là?" Ôn Noãn cười hỏi.

"Tiểu nha đầu ngươi hẳn là hiểu rõ." Vẻ mặt của Quý lão gia khôi phục bình đạm: "Gia thế các ngươi kém quá xa nhau, ta sẽ không cho phép bất luận người nào đối với sự nghiệp của Quý Hải không có bất luận trợ giúp gì ở bên nhau."

"Quý lão gia, chúng ta hiện tại mới mười sáu." Chuyện tương lai phải tương lai mới có thể biết, hiện tại mà hạn chế giao hữu vẫn có chút sớm.

"Quý Hải rất thích ngươi." Nếu không sớm đem loại cảm tình này bóp chết là không được.

"Quý lão gia nghĩ làm sao bây giờ?" Ôn Noãn vững như Thái Sơn.

Quý lão gia đem một tờ chi phiếu năm trăm vạn đẩy đến trước mặt Ôn Noãn: "Tuy bây giờ ngươi còn nhỏ, nhưng ta biết ngươi hiểu rõ phân lượng của tờ chi phiếu này, ngươi và cha mẹ ngươi đều cần số tiền này." Hành vi của tiểu nữ hài trước mắt này thành thục ổn trọng, tiểu hài tử tư tưởng ổn trọng hắn đã gặp qua mấy người, tựa như tôn tử của hắn, đối với người ngoài ngươi lừa ta gạt đều hiểu rõ, nhưng tư tưởng trầm ổn mà tính cách lại có chút ấu trĩ. Như Ôn Noãn này tính cách cùng tư tưởng đều hướng về thành thục nhiều hơn, tâm trí như thế thật sự là khó có được.

Đối với một hài tử vị thành niên ra tay chính là năm trăm vạn, không hổ là thổ hào, Ôn Noãn trong lòng tán thưởng.

"Ta ở cái thành thị này sinh hoạt, đi học, kết giao bằng hữu, đây đều là quyền riêng tư của ta." Ôn Noãn cười đem chi phiếu đẩy trở về: "Này đó tiền mua không nổi."

............
Bình Luận (0)
Comment