Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 46

Edit: luoicon27

Beta: Mỳ

"Mười lăm tháng sau chúng ta liền thành thân đi." Vu Tử Hàn dùng ngón tay dính nước trà trong chén viết viết vẽ vẽ: "Trên quẻ tượng nói, ngày mười lăm đó rất tốt cho gả cưới ăn mừng, hơn nữa, nếu ở ngày đó ăn mừng chúng ta nhất định sẽ..."

Ôn Noãn hoàn toàn xem không hiểu đồ án kỳ quái trên bàn, nhưng nàng vẫn hiểu ý tứ của hắn: "Đại hiệp, không cần xúc động!!!!"

"Ta vốn dĩ không muốn xúc động." Vu Tử Hàn lau sạch nước trên bàn, cười nhìn Ôn Noãn: "Lần trước cách xa ta đã sắp quên ngươi, ai bảo ngươi tự dưng lại xuất hiện trước mặt ta."

Lần trước sau khi Ôn Noãn trộm trốn đi thì Vu Tử Hàn rốt cuộc không tìm thấy nàng, trên giang hồ cũng không có bất luận tin tức gì của nàng, ngay cả mật thám biết hết thiên hạ đều tra không được hướng đi.

Nếu một người không muốn xuất hiện trước mặt ngươi, vậy ngươi làm thế nào cũng không tìm thấy nàng, không biết tại sao tự dưng trong đầu Vu Tử Hàn lại vang lên câu như vậy.

Vốn dĩ Vu Tử Hàn tính toán đem đoạn thời gian cùng Ôn Noãn trở thành ký ức đẹp đẽ đáng lưu trữ, tiếp tục làm hái hoa tặc, hoàn thành mộng tưởng vẽ mỹ nhân khắp thiên hạ, ai biết sau khi rời núi lại gặp nữ nhân mà hắn thương nhớ! Nhớ ngươi thì ngươi không xuất hiện, đến lúc nản lòng thoái chí thì lại nhảy ra, Vu Tử Hàn đã ở vào thế bị động mà nghẹn khuất, lại có mất mà tìm được mà vui sướng.

Người mình thích đứng ngay trước mặt, làm hắn nói ra lời từ bỏ là không có khả năng! Kể cả nữ nhân này luôn làm hắn mệt tâm nghẹn khuất...cùng cảm thấy thẹn, hắn cũng sẽ không buông tha nàng!

"Ta lại không phải cố ý xuất hiện trước mặt ngươi!" Ôn Noãn một chưởng chụp lên bàn, ngữ khí vội vàng phản bác nói: "Đây là trùng hợp!"

Vu Tử Hàn nhíu nhíu mày, cầm lấy bàn tay Ôn Noãn chụp bàn để trong lòng bàn tay: "Một lần là ngẫu nhiên, hai lần là trùng hợp, vậy ba lần thì sao?"

Ôn Noãn giật giật tay, không tránh thoát.

"Là duyên phận." Vu Tử Hàn cầm chặt tay Ôn Noãn vẻ mặt nghiêm túc mà chuyên chú nói: "Là duyên phận giữa ta và ngươi."

"Ngươi như thế nào có thể vì ta một cây cổ thụ mà bỏ cả rừng cây, rất thiệt thòi đó!" Ôn Noãn nghiêm túc giáo dục nói.

"Nga---" Vẻ mặt Vu Tử Hàn ngưng một chút, âm ghanh ôn nhu dần lạnh xuống: "Cho nên ngươi cự tuyệt ta là không nghĩ muốn từ bỏ cả rừng rậm?!"

"Sao có thể!" Ôn Noãn vội vàng giải thích nói:"Ta tuyệt đối không có ý tưởng như vậy!"

"Vậy tại sao ngươi vẫn luôn cự tuyệt ta?" Không có kinh nghiệm ở phương diện này Vu Tử Hàn thực nghĩ không ra vì sao mà Ôn Noãn luôn kháng cự ở chung cùng mình. Rõ ràng lúc ấy nàng rất chủ động cùng nhiệt tình, chẳng lẽ không phải đại biểu cho nàng thích mình sao??? Vu Tử Hàn sắc mặt ửng đỏ nghĩ.

Chiêu lạt mềm buộc chặt này Ôn Noãn cảm thấy mình đã làm không sai biệt lắm, Vu Tử Hàn chưa có yêu đương, ở phương diện này kinh nghiệm là bằng không, nếu vẫn cứ cự tuyệt có thể sẽ đả kích tính tích cực cùng lòng tự tôn của nam nhân, đến lúc đó nếu hắn nếu dứt khoát vò đã mẻ lại sứt là không thể vãn hồi rồi.

Hiện tại là lúc nên bắt lấy, trong lòng Ôn Noãn nghĩ.

"Ngươi không cần vì sự kiện kia mà muốn phụ trách với ta, ta không cần quan hệ phu thê chỉ có trách nhiệm." Con ngươi Ôn Noãn rủ xuống, tươi cười trên mặt hiện lên một tia chua xót, ngay sau đó liền biến mất không thấy: "Ngươi hẳn là nên tìm một cô nương ngươi thích thành thân."

Cho dù biểu tình trên mặt Ôn Noãn biến mất mau, nhãn lực cực mạnh như Vu Tử Hàn cũng bắt được tia tươi cười chua xót kia. Biểu tình như vậy kết hợp với lời nói của nàng, đại não Vu Tử Hàn chuyển động nháy mắt não bổ ra một hồi kịch. Nàng khả năng là ở lần gặp đầu tiên đã thích hắn, chẳng qua là nàng sợ hắn cầu thân với nàng chỉ là vì trách nhiệm... Hiện tại nghĩ lại, hắn vẫn luôn nói với nàng chuyện thành thân, hình như chưa nói qua chính mình đối với nàng có cảm giác.

"Tiểu Noãn, người ta thích chính là ngươi!" Vu Tử Hàn vội vàng tỏ rõ tâm ý của mình.

Ôn Noãn sửng sốt, kéo kéo khóe miệng: "Ha ha ha, đại hiệp, trò đùa này hình như có chút lớn."

Vẻ mặt này của Ôn Noãn trong mắt Vu Tử Hàn chính là miễn cưỡng cười vui, hắn đứng lên, kéo nàng ôm vào trong ngực: "Thật xin lỗi, đã làm ngươi khổ sở." Vu Tử Hàn đau lòng nói.

"Cái gì?"

"Ta hẳn là nên nói với ngươi tâm ý của ta đối với ngươi sớm hơn mới đúng." Vu Tử Hàn một chút một chút mềm nhẹ vuốt tóc Ôn Noãn.

Ôn Noãn tùy ý hắn ôm mình, không phản kháng cũng không đáp lại.

"Tiểu Noãn, ta thật sự rất thích ngươi." Vu Tử Hàn đỡ lấy bả vai Ôn Nõan, hơi đẩy nàng ra: "Ta muốn ngươi làm phu nhân duy nhất của Vu Tử Hàn ta, này tuyệt đối không phải vì trách nhiệm."

Ôn Noãn hai tay bụm mặt, thân mình run rẩy.

"Tiểu Noãn." Vu Tử Hàn có chút chân tay luống cuống nhìn Ôn Noãn giống như khóc vậy: "Ta không lừa ngươi, thật sự! Sau khi gặp được ngươi ta đối với mỹ nhân khác đều mất đi hứng thú, toàn tâm toàn ý đều là ngươi!" Lời âu yếm nói trắng ra như vậy Vu Tử Hàn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Ôn Noãn bụm mặn run người, một bộ tiểu nữ nhi nổi tính tình.

"Tiểu Noãn." Vu Tử Hàn khẩn trương cầm lấy tay Ôn Noãn, cường ngạnh kéo tay đang bụm mặt ra.

Không còn tay che mặt, một gương mặt hớn hở nháy mắt ánh vào mi mắt Vu Tử Hàn.

"Ngươi!" Vu Tử Hàn ngẩn ngơ.

"Phốc hahahaa!!" Ôn Noãn không nhịn được cười ha hả, nào đâu còn bộ dáng ai oán đau khổ vì yêu thầm mà không dám nói ra.

"Ôn Noãn!!" Ý thức được mình bị chơi Vu Tử Hàn nháy mắt đen mặt. Mới vừa rồi chính mình còn đau lòng nàng, còn nói lời âu yếm như vậy để an ủi nàng, kết quả hết thảy đều là nữ nhân này diễn! Chính mình cũng thật là ngốc, nữ nhân này vốn dĩ chính là nữ tử lớn mật hào phóng mà kỳ lạ, sao có thể vì chuyện tình tình ái ái này mà trở thành đa sầu đa cảm.

"Này không thể trách ta, ai bảo ngươi nói không thích ta." Ôn Noãn lùi về sau một bước, kéo ra khoảng cách với Vu Tử Hàn. Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt, ngón tay cuốn tóc dài trước ngực cười hì hì nói: "Ta chỉ có thể bức ngươi nói ra, bằng không cùng ngươi thành thân cả một câu thích cũng không chiếm được, ta rất thiệt thòi nha."

Lời này nói như hắn không đúng vậy, mấu chốt là Vu Tử Hàn cảm thấy Ôn Noãn nói rất có đạo lý.

"Ta cũng rất thích ngươi." Ôn Noãn hào phóng hướng Vu Tử Hàn thổ lộ, tươi cười sau đó cũng dần tà ác lên: "Ta càng thích ngươi ở trên giường."

"Đừng nói nữa!" Vu Tử Hàn lên tiếng ngăn lại, chỉ sợ Ôn Noãn lại nói ra lời nói kinh hãi thế tục nào nữa.

Thấy Vu Tử Hàn lại biến thành bộ dáng tiểu tức phụ, Ôn Noãn lần nữa cười ha ha lên.

Tên Vu Tử Hàn này, rõ ràng ngay từ đầu là hình tượng bình tĩnh cơ trí phúc hắc, sau khi nói lời âu yếm với nàng cũng chỉ biểu hiện ra một chút ngượng ngùng, chờ sau khi thích ứng thì thuận buồm xuôi gió, đoạn duyên phận kia cũng chỉ nói là động tâm với nàng, kết quả vừa nói đến loại chuyện lăn giường này lập tức biến thành bộ dáng ngượng ngùng, thật sự quá đáng yêu!

.....

Cuối thu, lá cây khô đã sớm khô vàng, gió lạnh vừa thổi, cuốn lên lá rụng đầy đấy. Trong đình hóng gió, một nam ba nữ ngồi vây quanh bàn tròn, trên bàn để trà nóng cùng một ít điểm tâm và trái cây.

"Lột xong." Vu Tử Hàn đem một đĩa đầy đựng quả hạnh đào đã được lột vỏ đến trước mặt Ôn Noãn.

"Cám ơn." Ôn Noãn vui vẻ cầm đĩa hạnh đào lên cho tất cả vào trong miệng: "Thơm, ăn ngon!"

Tự mình lột hạnh đào, không cẩn thận đem nhân bắn trên mặt đất Diệp Thanh ghét bỏ trừng mắt nhìn hai người: "Các ngươi đã nghe qua tú ân ái sẽ chết mau chưa??!!"

"Hở?" Ôn Noãn vẻ mặt nghi hoặc.

"Lời này có ý gì?" Vu Tử Hàn tò mò hỏi.

"Thanh Thanh luôn nói mấy lời nói kỳ lạ, ta nghĩ lời này giải thích ra cũng rất có ý tứ." Diệp Thư Nhã cảm thấy tương đối có hứng thú với lời nói của Diệp Thanh.

"Chính là một đôi phu thê, nếu luôn là ở cạnh người không có tình nhân mà diễn ân ái thì đôi này rất mau sẽ tách ra." Diệp Thanh giải thích nói.

"Thanh Thanh, ta biết ngươi muốn gả đi sớm nhưng cũng không nên nói lời này để nguyền rủa chúng ta đi." Ôn Noãn cười nói.

"Ngươi mới muốn gả đi sớm!" Diệp Thanh tức giận nói.

Ôn Noãn cười liếc Vu Tử Hàn một cái: "Ta đã gả đi."

Vu Tử Hàn đáp trả một nụ cười ôn nhu.

"Có phu thê ghê gớm đúng không!" Diệp Thanh dựng lông: "Hôm nay không thể trò chuyện, ta đi tìm nhị sư huynh, không chơi cùng các ngươi nữa, hừ!" Nói xong liền nhanh chóng rời đi.

"Ta cảm thấy là lúc nên khảo sát nhị sư huynh một chút." Ôn Noãn cười nói với Diệp Thư Nhã.

"Không sai, nên nói với cha một chút." Diệp Thư Nhã cười gật đầu.

.........

Vu Tử Hàn cùng Ôn Noãn sau khi xác nhận quan hệ liền dùng bồ câu đưa thư gửi cho sư phó của mình tin tức tốt này. Đồ đệ duy nhất của mình có vợ, Thiên Cơ lão nhân nào còn bình tĩnh, vội vàng gửi lại tin bảo Vu Tử Hàn mau đem Ôn Noãn về cho lão xem.

"Các ngươi vì sao phải đi!! Ở chỗ này không phải rất tốt sao?!" Diệp Thanh giữ lại không tha.

"Chúng ta còn phải về gặp trưởng bối." Ôn Noãn an ủi nói: "Về sau chúng ta còn có thể gặp lại."

"Đến khi nào chúng ta mới gặp lại?" Diệp Thanh hỏi.

"Chờ ngươi cùng nhị sư huynh nhà ngươi thành thân chúng ta liền có thể gặp lại." Ôn Noãn trêu ghẹo nói.

"Tiểu Noãn!" Diệp Thanh ngượng ngùng trừng mắt.

Thiên Cơ lão nhân cư trú trong một nhà tranh trên một ngọn núi lạnh, cách kinh thành hai tòa thành, Vu Tử Hàn cùng Ôn Noãn cưỡi ngựa theo đường cũ đi mất hai tháng.

"!!!" Dẫn theo Ôn Noãn đi vào nhà tranh Vu Tử Hàn vẻ mặt dại ra, hoài nghi mình đi nhầm nhà.

"Làm sao vậy?" Ôn Noãn từ phía sau Vu Tử Hàn đi ra, đánh giá một chút bài trí trong phòng.

Ngôi nhà tranh này bài trí bên trong cùng bên ngoài hoàn toàn bất đồng, dùng bốn từ để tổng kết chính là kim bích huy hoàng. Các loại kim khí ngọc khí, đồ cổ bình hoa, trang sức châu báu, thậm chí giường trúc dựa vào tường cũng chất đầy nguyên bảo.

Khóe miệng Ôn Noãn giật giật: "Sở thích của sư phụ nhà ngươi thật đặc biệt."

"Ta đột nhiên muốn phản bội sư môn." Vu Tử Hàn bất đắc dĩ nói.

"Nghịch đồ! Ngươi đang nói cái gì!" Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét to, ngay sau đó, một lão nhân hạc phát hồng nhan* nổi giận đùng đùng đi tới.

(*)hạc phát hồng nhan: tóc trắng như lông hạc, mặt hồng tựa trẻ con.

"Sư phụ..." Vu Tử Hàn không tình nguyện kêu một tiếng.

"Vẻ mặt này của ngươi là như thế nào! Ta đem mấy thứ này ra còn không phải là muốn giúp ngươi tạo thanh thế. Cô nương hiện tại, ngươi không có tiền mấy ai nguyện ý ở cùng ngươi, thật là một chút cũng không hiểu khổ tâm của sư phụ!" Thiên Cơ lão nhân tức giận nói.

"Sư phụ, ngươi đang nói cái gì vậy!?" Vu Tử Hàn nhìn nhìn Ôn Noãn đứng đằng sau, sợ nàng nghe thấy cái gì lại không cao hứng.

"Ai, đúng là có tức phụ là quên sư phụ mà!" Thiên Cơ lão nhân thở dài: "Còn không mau tránh ra, để ta nhìn xem nữ nhân làm đồ đệ ta mê điên đảo rốt cuộc trông như thế nào."

Nghe được Thiên Cơ lão nhân nói, Ôn Noãn tự giác từ phía sau Vu Tử Hàn đi ra: "Tiền bối, vãn bối Ôn Noãn đã sớm nghe truyền thuyết về ngài, vẫn luôn muốn được gặp chân nhân. Hôm nay gặp được, quả nhiên là anh minh thần võ! Xin nhận của vãn bối một lạy!" Nói xong Ôn Noãn lưu loát quỳ một gối xuống.

"Ha ha, tiểu nữ oa thật là cái gì cũng có thể nói!" Thiên Cơ lão nhân cao hứng cười ha ha.

"Ta chỉ là nói lại sự thật mà thôi." Ôn Noãn trả lời nói.

"Ha ha ha, tốt tốt tốt, đồ đệ ta lấy được cô nương như ngươi là phú khí của hắn ha ha ha!" Thiên Cơ lão nhân được khen tâm tình thoải mái không ngừng vuốt râu.

Vu Tử Hàn:...
Bình Luận (0)
Comment