Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 51

Edit: Louise Tổng Tài Tỷ Tỷ

Giày da đen che đến đầu gối, chân thon dài từng bước từng bước gõ trên mặt đất, tạo ra tiếng chân có tiết tấu, Ôn Noãn mặc lại áo da, áo khoác gió dài vẫn luôn che đến đầu gối mấy tấc, trên mặt cô đeo mặt nạ bạc, đi trên đường như mang theo một cơn gió lạnh.

Trước sau Tứ Giác các có nhân viên an ninh thân hình to lớn đứng, Ôn Noãn giống như lão đại hắc bang khí thế đi đến lô ghế dành cho khách Vip trước cửa.

"Ôn tiểu thư." Mấy bảo an canh giữ cửa cung kính khom lưng hành lễ.

Ôn Noãn đánh giá vài người trước cửa, nhìn đồng phục rõ ràng đều là người một nhà: "Vị khách hàng này đến một mình?"

"Đúng vậy." Bảo an trả lời.

"Ừ. Các ngươi ở đây canh gác đi." Ôn Noãn gật đầu, duỗi tay đẩy cửa ghế lô đi vào.

Bang!

Trong nháy mắt vừa vào phòng, toàn bộ ánh đèn đều sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến Ôn Noãn không thích ứng nhắm hai mắt lại.

"Nữ vương bệ hạ của ta, ngài cuối cùng cũng đến." Giọng nói của nam nhân gần trong gang tấc, mềm nhẹ dễ nghe, âm cuối mang theo một cỗ yêu khí.

Ôn Noãn yên lặng nhắm mắt trong chốc lát rồi mới chậm rãi mở mắt. Lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt bị che mất nửa bởi mặt nạ kim sắc, dáng người hắn gầy ốm, nhưng xuyên qua lớp áo sơmi có thể mơ hồ thấy hình dạng cơ bắp, vai rộng eo thon mông hẹp, hai chân dài lộ ra vẻ đẹp mạnh mẽ.

Thấy Ôn Noãn hai mắt mở to, nam nhân cong khoé môi, lộ ra một nụ cười vui vẻ. Hắn quỳ một gối ở trước mặt cô, tay phải cầm lấy tay cô, để tay còn lại sau lưng thành kính hôn xuống một cái: "Ta chờ ngài đã lâu."

Môi khinh bạc, màu mắt lạnh lẽo, xuyên qua áo sơ mi trắng có thể nhìn thấy một vết sẹo trên vị trí trái tim hắn.

Vốn dĩ định cùng vị khách hàng này nói hai câu rồi đi, không nghĩ đến lại đụng phải nam chính, xem ra cô không thể dùng bữa tối do Khắc Thác Nhĩ chuẩn bị rồi.

Ôn Noãn rút tay về, vẻ mặt lạnh nhạt đi ngang qua hắn để vào.

Rất lãnh đạm, ta thích! Các kích thích tố trong cơ thể Lôi Nặc bắt đầu tăng lên.

Ôn Noãn lưu loát cởi áo gió trên người ra, ngồi ở trên sô pha: “Lại đây.” Cô chậm rãi vắt chéo chân, quần đùi da hơi ngắn lại, làn da trên đùi càng lộ nhiều.

Lôi Nặc có chút hưng phấn đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Noãn: “Nữ vương bệ hạ có gì cần phân phó?”

“Tên ngươi là gì?” Ôn Noãn hỏi. Vì để không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, trong vòng luẩn quẩn này, mọi người cơ bản sẽ không dùng tên thật, ví dụ như Ôn Noãn gọi là Ôn. Mỗi người đều mang một chiếc mặt nạ, sẽ tự mình tạo ra một thân phận giả, sau đó lấy một cái biệt danh dễ để tiện cho việc xưng hô, không có ai đi truy cứu thân phận của người khác là thật hay giả cả.

“Lôi Nặc.” Lôi Nặc thành thật nói ra tên thật của mình.

Toàn bộ tinh tế tên Lôi Nặc nhiều không kể xiết, chỉ mỗi tên này là không có khả năng nghĩ đến Lôi Nặc Áo Tư Đinh, nhưng Ôn Noãn cảm thấy nếu cô hỏi họ của hắn, hắn cũng sẽ lập tức thành thật trả lời. Rốt cuộc nhân cách thứ hai này tìm khó chịu cho chủ nhân cách đặc biệt không thấy mệt...

“Lôi Nặc, ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?” Ôn Noãn lạnh giọng chất vấn.

Lôi Nặc lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

“Quỳ xuống!” Ôn Noãn quát.

Lôi Nặc thuận theo quỳ trên mặt đất, chuyên chú ngẩng mặt nhìn Ôn Noãn, làm bộ dạng thật ngoan ngoãn.

Ôn Noãn cúi xuống, mạnh mẽ nắm cằm hắn: “Tại vì ngươi khiến ta chưa kịp ăn tối. Ngươi nói xem, ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây? Hả?” Tuy rằng cách nói rất không khách khí, nhưng thực chất vẫn tuân theo tiêu chí khách hàng là thượng đế, để khách hàng tự chọn đạo cụ yêu thích của họ.

Trong phòng đầy đủ các loại công cụ, chỉ có không thể tưởng được, không có cái gì là nơi này không có, chính là vì để tiện cho khách nhân vui đùa.

“Nữ vương bệ hạ quyết định là tốt, ta đều có thể nhận được.” Lôi Nặc vừa mới tiếp xúc vòng luẩn quẩn này không được bao lâu, đối với loại trò chơi này chỉ có kiến thức lý luận tương đối phong phú, số lần thực hành cũng chỉ có hai, mấy lần chơi đều ở mức độ dành cho người mới nhập môn. Trong trò chơi, nhân vật S và M hắn đều đã thử quá, đến cuối cùng hắn cảm thấy làm M thoải mái hơn, lại còn có thể làm chủ nhân cách khó chịu, một công đôi việc.

Hai chân vắt chéo châm rãi mở ra, giày da hơi dùng sức đạp lên trên vai hắn, giống như dẫm giẻ lau, đế giày ở trên áo sơmi trắng cọ cọ, lưu lại một dấu chân. Cả người Ôn Noãn thoải mái ngồi dựa vào sô pha, chân đạp lên vai Lôi Nặc rời đi, dịch đến chiếc ngực trần trụi của hắn.

Gót giày thon dài trên làn da hắn nhẹ nhàng thổi qua, tuy không trầy da, nhưng vẫn cảm nhận được một chút đau đớn. Trong cơ thể máu cấp tốc lưu động, trái tim một chút lại một chút có lực nhảy lên, sắc mặt Lôi Nặc ửng đỏ, đau đớn trước ngực kích thích hắn đến hô hấp cũng bắt đầu run rẩy.

Gót giày trên ngực nam nhân chậm rãi hoạt động, sau một lúc lâu, Ôn Noãn lười biếng hỏi: "Ta vừa viết cái gì?"

"Là... Là nô lệ." Lôi Nặc hưng phấn chớp chớp mắt.

Môi đỏ cong lên, Ôn Noãn tươi cười ác liệt nói: "Chính xác, thưởng cho ngươi." Nói xong, gót giày dưới chân chuyển đến hạt đậu đỏ của hắn dùng sức nghiền.

" Ư a ~" Lôi Nặc thoải mái thở dốc ra tiếng, giữa hai chân cái-mà-ai-cũng-biết bắt đầu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang khoe ra sự tồn tại của nó.

"Thoải mái sao?" Ôn Noãn nhẹ giọng hỏi.

"Ư ~ thoải mái, bệ hạ, nữ vương đại nhân, dùng thêm lực một chút." Lôi Nặc nhiệt tình mà thẳng thắn biểu đạt cảm giác của mình.

"A..." Ôn Noãn quyết đoán thu chân lại, giọng điệu lãnh ngạo (lãnh đạm, kiêu ngạo) nói: "Cho ngươi thời gian một phút, cởi sạch ra, nằm trên giường, sau đó khoá chân tay lại."

Vừa dứt lời, Ôn Noãn chỉ cảm thấy một trận gió thổi đến trước mặt, nhìn lại một lần nữa thì phát hiện trên mặt đất chỉ còn lại quần áo, vừa nãy Lôi Nặc với quần áo hoàn chỉnh giờ đã ngoan ngoãn nằm ở trên giường, chân tay bị khoá lại bằng chiếc còng tay bằng da mềm chặt chẽ nằm dính trên giường.

Ôn Noãn:...

________

Tiếng chuông báo giờ lần thứ hai vang lên, Ôn Noãn quyết đoán ngừng lại, giơ roi trên tay lên: "Hết giờ rồi."

"Không muốn, chủ nhân, bệ hạ, nữ vương đại nhân ~" Lôi Nặc chưa thoả mãn vặn vẹo thân mình trên giường, trên người trần trụi đầy những vết roi nặng và nhẹ, hai điểm nhỏ đáng yêu trước ngực bị cái kẹp kẹp lấy, nơi nào đó đang sưng to cũng bị dây lưng trói chặt chẽ: "Chơi thêm chút nữa, cầu xin ngươi ~ chủ nhân, một chút nữa thôi..."

Đối với Lôi Nặc khẩn cầu làm nũng, Ôn Noãn hoàn toàn không dao động, cô mang từng công cụ trên người hắn lần lượt tháo xuống, đến nửa người dưới thì, tay dùng sức ác liệt xoa nắn chỗ đó.

"A!" Một hồi lâu chỗ đó không được phóng thích rất trướng đau, vốn dĩ Lôi Nặc cũng rất khó chịu lại đột nhiên bị tập kích khiến hắn nhịn không được mà sảng khoái kêu lên.

Nhưng Ôn Noãn chỉ xoa nhẹ một chút rồi lại thu tay về, ngón tay linh hoạt cởi bỏ nút thắt dây lưng, phóng thích nó hoàn toàn.

"Ư... Ha!" Nhịn cả buổi cuối cùng cũng được thả ra, Lôi Nặc cong cong thân mình, sau đó vô lực ngã trên giường.

Ôn Noãn từ trên cao nhìn xuống mỹ nhân và một mảng hỗn độn trên giường, trong lòng suy nghĩ một lúc, sau đó cúi xuống lấy ra một cái gậy cao su từ cái rương dưới chân.

“Không được lấy ra, nếu lần sau ta kiểm tra mà phát hiện không còn, ngươi biết hậu quả.” Ôn Noãn ám chỉ với Lôi Nặc nếu muốn thì lại đến tìm cô, ngoài miệng nở một nụ cười sáng lạn, chậm rãi đẩy mạnh gậy cao su vào giữa đùi Lôi Nặc. Cô lắc lắc chiếc điều khiển từ xa, ngón tay chậm rãi ấn nút "đẩy đến xa hoa".

.......

Nói tốt hai giờ, Ôn Noãn một giây cũng không cho hắn, sau khi xong việc lập tức mặc áo khoác rời đi, đến một cơ hội nói chuyện cũng không cho Lôi Nặc.

Đối phó với nhân cách thiếu ngược này, càng không cho hắn hòa nhã, càng ngược hắn, hắn càng thích ngươi.

"Bữa cơm vừa rồi còn không?" Ôn Noãn về phòng tắm rửa một lúc, xóa bớt son phấn trên mặt rồi chui vào văn phòng Khắc Thác Nhĩ.

"Ai cho cô tháo trang sức!" Khắc Thác Nhĩ nhăn mi.

Vừa nhấc đầu lên thì thấy khuôn mặt mộc xinh đẹp của Ôn Noãn, áo thun trắng, quần cao bồi, trang điểm thanh thuần với nơi hắc ám này hoàn toàn không hợp, loại hình dáng này nếu bị đám người kia nhìn thấy không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

"Tôi sẽ tránh người khác, không có việc gì." Ôn Noãn biết Khắc Thác Nhĩ quan tâm mình, vì thế cười nói.

"Chờ xảy ra chuyện thì đã chậm." Khắc Thác Nhĩ mắt trợn trắng. Hình tượng Ôn nữ vương trong vòng luẩn quẩn này nổi danh đã lâu, bá khí lộ ra ngoài làm cho người ta không dám tiếp cận, nhưng bộ dáng yếu đuối lúc này của Ôn Noãn lại nói cho nhưng người trầm mê không thể kiềm chế ở đây biết: "Tôi rất yếu, tôi rất thích hợp làm nô lệ, tới bắt tôi đi."

"Đã hiểu, anh phiền thật." Ôn Noãn ghét bỏ bĩu môi.

Khắc Thác Nhĩ thu thập tốt văn kiện trên bàn: "Đi đâu ăn?"

"Mỹ Vị." Ôn Noãn không chút do dự trả lời.

"Đi thôi." Khắc Thác Nhĩ đứng dậy.

Chủ thành Nato của Lam tinh có một nhà hàng rất nổi tiếng, tên rất đơn giản trực tiếp, nhà hàng Mỹ Vị. Mỹ thực đặc sắc tại tinh tế đều có ở nhà hàng này, chọn nhân tài và dùng nguyên liệu đều cực kỳ dụng tâm, hương vị càng được nhiều người trong chính tông chứng thực.

Ôn Noãn chọn nơi này, trừ lý do có đồ ăn ngon ra thì nguyên nhân lớn nhất chính là ông chủ nhà hàng này chính là Lôi Nặc Áo Tư Đinh. Chính là chủ nhân cách Lôi Nặc cao lãnh cổ hủ, nghiêm túc, quy tắc là trên hết, ở trên chiến trường sát phạt quyết đoán, hắn có một sở thích nhỏ không muốn người khác biết đó chính là nấu ăn. Hơn nữa, đồ ăn hắn làm, không ăn được...

"Bụng cô có hố đen à? Đồ ăn đều đi đâu hết rồi?!" Tuy rằng Khắc Thác Nhĩ và Ôn Noãn đã ăn cơm cùng nhau rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô đem số lượng đồ ăn vượt quá sức chứa dạ dày ăn vào mà không có chút khó chịu nào khiến hắn luôn khiếp sợ.

"Đã nói nhiều lần là tôi cũng không biết tại sao nữa." Ôn Noãn kẹp một miếng thịt bò đưa vào trong miệng: "Đúng rồi, viên hải chi lệ kia anh thu được không?"

"Thu được, làm gì?" Khắc Thác Nhĩ cảnh giác hỏi.

"Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi không có hứng thú với thứ đó." Ôn Noãn cười nói: "Tôi giúp anh lấy được đá quý, anh có nên đãi tôi một tháng tiền cơm làm khen thưởng hay không? "

"... Tôi vẫn là mang hải chi lệ cho cô đi." Một tháng tiền cơm, nữ nhân dạ dày không đáy này nhất định sẽ đem hắn ăn đến nghèo.

"Không cần." Ôn Noãn cự tuyệt nói.

"Mười ngày! " Khắc Thác Nhĩ làm một thế tay.

"Quá keo kiệt đi, hai mươi ngày." Ôn Noãn nói.

"Mười lăm ngày!" Khắc Thác Nhĩ thịt đau như cắt nói.

"Thành giao!" Ôn Noãn đánh nhịp: "Tất cả đều ăn ở đây, không được quỵt nợ!" Một ngày ba bữa, mười lăm ngày chính là 45 bữa, cô cũng không tin thời gian 45 bữa cơm này cũng không có nổi một lần ngẫu nhiên gặp được chủ nhân cách Lôi Nặc!

-------

Đêm tối dần mất đi, tuy không có ánh mặt trời nhưng sắc trời cũng mênh mông tỏa sáng.

Đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức nam nhân trên giường, hắn chậm rãi mở to mắt, ánh mắt lạnh lẽo không có chút cảm xúc gì.

Lôi Nặc giật giật thân mình, đau đớn quen thuộc trải rộng toàn thân, đại khái là nhân cách khác kiểm soát thân thể của hắn làm chuyện gì. Lôi Nặc đối với việc mỗi sáng sớm khi rời giường đều cảm thấy không khỏe đã thành thói quen. Hắn chống xuống đệm, xoay người ngồi dậy, giữa đùi truyền đến cảm giác xa lạ làm hắn ngẩn người, ướt lạnh trơn nhẵn, gậy cao su bên trong cơ thể vì hắn xoay người mà di chuyển một chút.

"A!" Lôi Nặc thấy dưới thân tê rần, cảm giác kỳ thị chậm rãi dâng lên.

Bàn tay Lôi Nặc sờ xuống dưới, ngón tay chạm vào một cây gậy, sắc mặt âm trầm nắm lấy nó, dùng sức kéo ra.

Ba!

"A! " Lôi Nặc che miệng lại, tạm ngăn chặn âm thanh buột miệng thốt ra.

Trên nửa gậy cao su dính đầy chất lỏng trong suốt không rõ. Lôi Nặc hung tợn trừng mắt nhìn đồ vật trong tay, sắc mặt đen như đáy nồi.

"Thiếu gia, người tỉnh rồi sao? " Quản gia đúng giờ đứng ở ngoài cửa dò hỏi.

Lôi Nặc hoảng sợ, cuống quýt đem đồ vật trong tay ném xuống­ giường...
Bình Luận (0)
Comment