Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 74

Edit: lười

Beta: lười

Điều hòa cùng máy sưởi trong tràng quán đang chạy hết tốc lực, nhưng dù có như thế, tại cái không gian vừa to vừa rộng như này vẫn có chút lạnh nhưng mà so với cái rét căm căm ở bên ngoài thì như thế này vẫn tốt hơn nhiều.

Trong một góc tương đối lớn, Sebastian đang khiêu vũ cùng thiếu gia thân ái của hắn trên đài khiêu vũ.

"May mắn nhân vật của mình nhiều vải." Ôn Noãn ôm Hạ Tử Ngang xoay một vòng trên đài, túi giữ nhiệt trên người không ngừng tỏa ra nhiệt lượng để giữ ấm cơ thể.

"Ừ." Hạ Tử Ngang nhìn nhìn các coser ăn mặc mỏng manh kia, cũng cảm thấy may mắn gật gật đầu. Thật quá bội phục bọn họ, trời lạnh như vậy mà vẫn chọn nhân vật mặc ít như thế, rõ ràng lạnh đến toàn thân phát run chân tay đỏ bừng nhưng nhiệt tình vẫn như cũ không giảm.

"Một lúc nữa là bắt đầu thi rồi, điệu nhảy tớ dạy cho cậu mấy ngày hôn trước vẫn nhớ chứ?" Ôn Noãn hơi hơi cong lưng, ghé mặt vào sát tai Hạ Tử Ngang nói.

Mọi người nhìn thấy hai người trên đài đang có cử chỉ ám muội mà kích động thét chói tai, nhóm hủ nữ hưng phấn đầy mặt đỏ bừng, hai mắt sáng lấp lánh hào quang.

"Tớ vẫn nhớ kỹ." Hạ Tử Ngang khẳng định.

Cosplay tổ chức cuộc thi này cũng không phải chính thức, chủ yếu là để giải trí. Danh ngạch có 60 nhóm, người báo danh không giới hạn là cá nhân hay đoàn thể, cũng không giới hạn độ tuổi cùng giới tính, thi đấu trong ba ngày, mỗi ngày có hai mươi nhóm biểu diễn, ngày cuối cùng từ khán giả chọn ra ba nhóm chiến thắng.

Hôm nay là ngày thứ ba, cũng là ngày thi đấu cuối cùng, Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang chính là nhóm thứ mười bảy, vừa lợi nhưng cũng vừa hại, nhưng mà Ôn Noãn không để ý, chủ yếu là do cô muốn chơi mà thôi.

"Tiếp theo xin mời nhóm thứ mười bảy biểu diễn." Người chủ trì vừa vỗ tay vừa đem sân khấu nhường cho người dự thi.

Ánh đèn xung quanh đồng loạt tắt, chỉ còn lại một cột sáng chiếu lên lối vào của sân khấu. Khán giả chờ mong nhìn sân khấu, chỉ chốc lát, một người mặc trang phục hầu gái màu xanh trắng, đi đôi tất dài đen trắng đan xen, đi đôi giầy màu đen chậm rãi bước lên sân khấu. Một con hồ điệp màu đen to gắn ở đỉnh đầu, mái tóc xám ngắn che đi một mắt, chỉ chừa lại một mắt màu xanh biển đen tối nhìn hàng nghìn người dưới đài.

"A a a Ciel Ciel"

"Thật là đáng yêu!"

Lúc trước gương mặt mình bị bại lộ trước mặt mọi người không phải là hồi ức tốt đẹp gì, bởi vậy khi cảm nhận được ánh mắt càng ngày càng nóng của khán giả bên dưới, Hạ Tử Ngang phản xạ có điều kiện rụt rụt người. Hắn nhấp nhấp miệng, có chút hoảng loạn quay đầu tìm kiếm gì đó, con ngươi xanh biển mỹ miều lập lòe cảm xúc bất an, cho đến khi thân ảnh kia xuất hiện hắn mới an tâm...

"Muốn gả muốn gả!"

"Quá đẹp trai rồi aaaa!"

"Chính là đại gia chủ chân của chiếc xe Roll-Royce kia!"

Áo bành tô màu đen không nhiễm một hạt bụi, cùng với trang phục hầu gái màu xanh trắng kia đứng cùng nhau, vừa đáng yêu vừa hài hòa. Ôn Noãn quay đầu nhìn về phía người đang đứng cách đó không xa, cho hắn một nụ cười trấn an.

Sau khi hai thí sinh lên sân khấu, ánh đèn bắt đầu sáng lên, khúc nhạc dạo đầu vừa mới vang lên, người dưới đài đã bắt đầu thét chói tai.

"Cực lạc tịnh thổ!"

"Ta vừa mới giải độc lại muốn ta nghiện nữa hay sao?!"

"Xong rồi, cảm thấy nửa năm sau ta cũng chỉ nghe mỗi bài này."

"Tại sao máy quay phim của ta lại hết pin đúng lúc này chứ aaaa!"

Không biết từ khi nào, cực lạc tịnh thổ cùng vũ đạo của bài hát này bắt đầu thịnh hành, rất nhiều người bắt chước, các loại phiên bản vũ đạo cũng thi nhau phát sinh. Các động tác của bài này nhìn có vẻ nhẹ nhàng đơn giản, nhưng thực tế lại rất khó nhảy, may mắn Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang đều là người thông minh, bằng không nhất định gặp nhiều khó khăn.

Cùng với âm nhạc sống động, động tác của Sebastian và Ciel đều nhịp giống như phản chiếu qua gương. Dưới đài tiếng thét chói tai càng ngày càng lớn, chả mấy chốc mà vang khắc tràng quán.

"Hai vị xin dừng bước." Sau khi biểu diễn kết thúc, người chủ trì vỗ tay đi lên sân khấu: "Vũ đạo thật xuất sắc!"

"Cảm ơn." Ôn Noãn cười nói.

" Các tiếng hét vừa rồi chỉ thiếu chút nữa là thổi bay nóc nhà." Người chủ trì cười nói.

"Được mọi người thích ta cũng rất vui." Ôn Noãn giơ tay cùng mọi người dưới đài chào hỏi.

"Vừa rồi xem hai vị biểu diễn rất ăn ý, phải chăng hai vị là bạn thân?"

"Người đó là bạn trai của ta." Ôn Noãn thành thật trả lời.

"Hả?" Người chủ trì có chút kinh ngạc nhìn nhìn Hạ Tử Ngang vẫn luôn ngượng ngùng dựa gần Ôn Noãn: "Ta vô tình mạo phạm, chỉ là có chút giật mình, thì ra cậu ấy là nam sao?"

"Đáng yêu như vậy nhất định là nam hài tử rồi!"

"Ha ha ha nhìn mặt của MC kìa."

"Ta cũng không nghĩ tới, thì ra là con trai."

"Đúng vậy." Ôn Noãn đắc ý khoe khoang nói: "Bạn trai của ta rất đẹp phải không."

"Không cần khoe khoang, các khán giả độc thân sẽ đánh ngươi." Người chủ trì lắc đầu: "Vị thiếu niên này nãy giờ cũng không nói gì, chào mọi người một câu được không?" Luôn là Ôn Noãn trả lời, cậu nam sinh này giống như rất hướng nội.

Ôn Noãn nhéo nhéo tay Hạ Tử Ngang, ý bảo hắn nói một câu.

Hạ Tử Ngang nhấp nhấp miệng, nhỏ giọng nói vào microphone: "Chào mọi người."

Ôn Noãn đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Hạ Tử Ngang, sau đó liền thấy Hạ Tử Ngang mặt đỏ nhìn nhìn cô, sau đó trên mặt tươi cười khó có thể che giấu mở miệng nói: "Ta là bạn trai của Tiểu Noãn."

"Ta một chân đạp ngã chén cẩu lương này!"

"Không biết vì sao, tuy chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng ta đã muốn tặng cho muội tử này một chiêu thanh thần chưởng."

"Tú ân ái sẽ chết sớm."

"Phi phi phi."

Lần này thi đấu tất nhiên là Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang thắng, tuy rằng khán giả đối với chuyện hai người tú ân ái rất là tức giận, nhưng lúc bỏ phiếu vẫn không tự chủ được bỏ cho đôi tình lữ ngược cẩu này.

Đại khát tất cả mọi người đều là run M đi, mọi người cùng nhìn hai người đang hôn nhau trên đài mà thở dài nghĩ.

- ---

Một ngày cứ thế trôi qua tốt đẹp, Ôn Noãn và Hạ Tử Ngang cùng nhau ăn một chén hoành thánh ven đường để lót bụng rồi về.

Xe Roll-Royce chậm rãi dừng ở trước cửa cô nhi viện, Ôn Noãn ngồi cạnh cửa sổ liếc mắt là thấy được một đám bảo vệ nặc tây trang đứng trước cổng lớn. Một lão giả được bảo hộ bên trong mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, tóc và râu của ông đều đã hoa râm, trên mặt cũng tràn đầy nếp nhăn, cây gậy đầu rồng trống trên mặt đất, tuy là lưng ông đã hơi cong nhưng vẫn không thể át đi mười phần tinh khí của ông.

Hiệu suất của ba mẹ cũng thật cao, nhanh như vậy đã điều tra xong. Người Hạ gia tới cũng thật nhanh, bởi vậy có thể nhìn ra tâm tình muốn gặp tôn tử của Hạ lão gia tử như thế nào.

Khi chiếc Roll-Royce dừng cũng là lúc Hạ lão gia tử chú ý tới nó, lúc trước ông cũng đã điều tra tất cả tư liệu, chiếc xe này chính là của bạn tôn tử nhà mình.

Mà nữ hài đã dũng cảm đứng ra bảo vệ cậu nhóc khi bị khi dễ kia, chính là hòn ngọc quý trên tay Ôn gia - Ôn Noãn. Quan hệ của hai người bọn họ lão gia tử cũng biết, lịch sử con trai rời nhà trốn đi lúc trước đã cho ông một bài học lớn, lần này ông tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm như vậy nữa! Nếu tôn tử nhà mình thực sự thích cô bé kia, ông cũng không ngăn cấm, hơn nữa, Ôn gia đúng là một gia tộc đáng để kết thông gia, ông cũng không cần phải ngăn cản.

Mắt thấy tôn tử nhà mình bước xuống xe, Hạ lão gia tử có chút kích động bước nhanh qua: "Cậu... Cậu có phải là Hạ Tử Ngang không?"

Ôn Noãn nheo nheo mắt, bước lên phía trước một bước che trước người Hạ Tử Ngang: "Chào ngài, xin hỏi ngài là?"

Nhìn tôn tử được che chắn, Hạ lão gia tử trên dưới đánh giá một chút cô bé cao cao trước mặt, cười ha hả nói: "Ta họ Hạ."

"Hạ?" Ôn Noãn quay đầu nhìn nhìn Hạ Tử Ngang đang không hiểu gì hết.

"Ta..." Cái mũi của lão gia tử hơi cay, ông chớp chớp mắt, kiềm chế nước mắt: "Ta là gia gia của con." Ông nhìn về phía thiếu niên ở đằng sau Ôn Noãn.

Nghe ông ấy nói, Hạ Tử Ngang ngay lập tức sững sờ. Gia gia? Hắn vậy mà có gia gia? Sinh ra đã bị cô nhi viện nhặt về Hạ Tử Ngang chưa từng có ý nghĩ về người thân của mình, nói cho cùng, hắn vẫn là có chút oán hận người thân đã vứt bỏ hắn. Bây giờ đột nhiên chạy từ đâu ra một ông lão nói là gia gia của mình, mặc kệ là thật hay giả, từ đáy lòng Hạ Tử Ngang đều không muốn tiếp nhận người này.

Ôn Noãn nhíu chặt mày, vẻ mặt không tin nhìn ông lão: "Ông có gì để chứng minh ông cùng Hạ Tử Ngang có quan hệ huyết thống không?"

Hạ lão gia sửng sốt, ông cũng không có bằng chứng thực tế gì, chỉ là dựa trên cơ sở của tư liệu mà phán đoán Hạ Tử Ngang chính là đứa bé mà con trai mình đã vứt bỏ: "Chúng ta có thể đi xét nghiệm DNA".

"Không cần!" Hạ Tử Ngang đột nhiên mở miệng: "Tôi không phải cháu trai của ông, ông tìm nhầm người rồi!"

Ôn Noãn nhìn vẻ mặt kháng cự của Hạ Tử Ngang, tự mình cũng nghiêm túc lên: "Xin lỗi, mời ngài trở về cho "

"Cháu à, tin tưởng ta, ta chính là gia gia của cháu." Hạ lão gia tử có chút nôn nóng nói.

"Ta phải đi về." Hạ Tử Ngang làm lơ Hạ lão gia tử: "Noãn Noãn, ngày mai gặp." Hắn chào tạm biệt Ôn Noãn xong liền chạy nhanh vào trong cô nhi viện.

"Ai..." Hạ lão gia tử nhìn bóng dáng đi xa của Hạ Tử Ngang thở dài.

"Ngài có thật là gia gia của Hạ Tử Ngang?" Ôn Noãn hỏi.

"Đúng vậy." Hạ lão gia tử xoay người nhìn Ôn Noãn: "Ta biết cậu ấy chính là cháu trai của ta."

"Ông tới chậm rồi." Ôn Nõan cười cười: "Cậu ấy đã không cần ông nữa rồi."

Những lời này giống như một cây đao xuyên thẳng vài trái tim Hạ lão gia tử, ông ngẩn người, sắc mặt tái nhợt che mặt chạy chối chết.

Ôn Noãn liếc qua góc áo cạnh cửa cô nhi viện một cái, cười chui vào trong xe.

- -----

Hạ lão gia tử là người quật cường. Ngày đó sau khi bị Ôn Noãn đâm một câu, mong muốn nhận lại cháu trai càng thêm kiên định. Cháu trai nhà mình ở bên ngoài chịu khổ nhiều như vậy, ông nhất định phải đem nó về nhà, bổi thường thật tốt!

"Tôi đã nói rồi, tôi không phải cháu trai của ông, đừng quấn lấy tôi nữa!" Mỗi lần Hạ Tử Ngang đối mặt với cái người thân mới xuất hiện này, quả thực là toàn thân đều mọc lên gai nhọn, hắn lại lần nữa rống lớn với Hạ lão gia tử đang chờ bên ngoài.

"Hạ Tử Ngang-"

"Không cần gọi tôi như vậy!" Hạ Tử Ngang lập tức ngắt lời ông.

"Được rồi, Hạ Tử Ngang " Hạ lão gia tử nghe lời, ông biết lúc này đứa nhỏ kia vẫn chưa tiếp nhận ông, vì vậy ông lui một bước, chuẩn bị từ từ kéo gần quan hệ hai người: "Ta không ép cậu nhận ta làm gia gia nữa nhưng cậu có thể trở về sinh hoạt cùng ta, trong nhà không có ai dám bắt nạt cậu, cũng không ai dám ngó lơ cậu." Ông khuyên.

"Tôi ở chỗ này vẫn rất tốt." Hạ Tử Ngang cự tuyệt nói.

Hạ lão gia tử nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, rũ mắt nghĩ nghĩ, lại mở miệng lần nữa: "Cô bé mà cậu thích kia là hòn ngọc quý trên tay Ôn gia cậu có biết không?"

Hạ Tử Ngang có chút cảnh giác nhìn ông: "Thì sao."

"Nếu cậu không có người thân hay bối cảnh, sớm muộn cũng có ngày Ôn gia sẽ tách hai người ra." Hạ lão gia tử nói: "Đại gia tộc luôn yêu cầu môn đăng hộ đối, chắc cậu cũng biết."

Hạ Tử Ngang nhấp miệng không nói, vấn đề này trước nay hắn cũng không dám suy nghĩ cẩn thận....

"Chỉ cần cậu về cùng ta, vĩnh viễn cũng không có ai ngăn cách hai người ở bên nhau." Hạ lão gia tử dụ dỗ nói.

........

Đúng là gừng càng già càng cay mà:)))
Bình Luận (0)
Comment