Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 94

edit: lười

Đêm lạnh như nước, trên thềm đá giữa núi là một nam một nữ trước sau từng bước leo lên. Trong lùm cây hai bên, tiếng ve kêu râm ran, hợp với minh nguyệt treo trên bầu trời tạo thành một loại không khí yên tĩnh vờn quanh.

Dõi mắt về phía cuối thềm đá thoạt nhìn xa tận chân trời không thể với tới, đến lúc đi lên Ôn Noãn lại phát hiện con đường này cũng không có dài như trong tưởng tượng. Đi theo phía sau Không Trầm chậm rì rì bước đi, Ôn Noãn vừa thưởng thức bóng đêm ven đường vừa nghe tiếng ve kêu, chỉ chốc lát, hai người đã đến cửa Thiếu Lâm tự.

Tường đỏ ngói xanh, đài cao cửa son, Ôn Noãn ngẩng đầu nhìn kiến trúc trước mặt, trong lòng âm thầm tán thưởng, không hổ là Thiếu Lâm tự, cho dù là bóng đêm cũng không che được sự nghiêm trang của nó.

"Hình như bọn họ đều nghỉ ngơi rồi, chúng ta gõ cửa sẽ không làm phiền đến bọn họ chứ." Ôn Noãn nhìn về phía Không Trầm. Đại môn của Thiếu Lâm tự có hai người gác cổng, hòa thượng thủ vệ đều nghỉ ngơi ở bên trong, qua cửa sổ hình tròn nhìn vào bên trong, toàn bộ đều là màn đêm cái gì cũng không nhìn thấy.

Không Trầm liếc nhìn một mảnh đen nhánh bên kia cửa sổ, nghiêng người ôm Ôn Noãn, dưới chân động một chút liền bay lên.

"Ban đêm xông vào Thiếu Lâm tự, chúng ta có bị đánh không?" Ngoài mặt nói như vậy nhưng trên mặt Ôn Noãn lại không có một chút nào gọi là lo lắng cả, nàng cười tủm tỉm ôm lấy cổ Không Trầm, vùi mặt vào trong ngực hắn.

"Sẽ không." Khinh công của Không Trầm ở Thiếu Lâm tự ngoại trừ sư phụ cùng hai vị sư thúc thì không ai địch nổi hắn, nếu hắn có tâm che dấu hơi thở thì cho dù hắn xẹt qua bên người người khác, người khác cũng không nhìn thấy hắn.

Hai người lên lên xuống xuống trên nóc nhà Thiếu Lâm tự, chỉ chốc lát Không Trầm liền mang Ôn Noãn đến một tiểu viện hẻo lánh.

"Chỗ này là?" Ôn Noãn nghi hoặc hỏi. Trong căn phòng trước mặt có ánh nến nhàn nhạt, rõ ràng là có người.

"Sân của sư phụ ta."

Tiếng của Không Trầm bên này vừa ra, trong phòng bên kia đã truyền đến tiếng người: "Nếu đã trở lại, vậy vào đi." Thanh âm già nua tràn đầy sự tang thương trải qua phù hoa, tuy rằng ông ấy ở trong phòng nhưng thanh âm lại giống như ở bên tai.

Ôn Noãn giống như có chút khẩn trương duỗi tay ôm tay Không Trầm, hai mắt trừng lớn nhìn căn phòng trước mặt, sau một lúc lâu mới cười mở miệng nói: "Tiểu hào thượng, ngươi gấp mang ta đến gặp trưởng bối như vậy, thật là làm ta có chút thụ sủng nhược kinh."

Không Trầm rũ mắt nhìn cánh tay đang ôm tay mình, sau đó đi về phía cửa: "Vào thôi."

Cửa gỗ trước mặt không đẩy tự mở, vẻ mặt Không Trầm thấy nhiều không trách mang Ôn Nõan đi vào. Cạch _ Phanh! Cửa phòng phía sau bị dùng sức đóng lại.

Tình cảnh này, có chút cảm giác giống trong phim kinh dị, Ôn Noãn quay đầu nhìn cửa tự đóng tự mở, thân thể rét lạnh run run.

"Các ngươi tới." Một lão giả râu bạc trắng ngồi xếp bằng trên sạp, hai mắt ông khép hờ, hai tay tự nhiên để trên đầu gối, hơi thở yên lặng xa cách lại làm người yên tâm vờn chung quanh, bức tường đằng sau nổi liên chữ "thiền" tự viết quy củ lại xinh đẹp, làm cho căn phòng mười phần thiền vị.

"Sư phụ." Không Trầm nhấc tăng bào, cung kính quỳ gối trước mặt lão giả.

"Thư lúc trước con đưa tới, ta đã xem qua." Ngộ Đạo đại sư chậm rãi mở mắt nhìn về phía Ôn Noãn bên người Không Trầm, ngón tay hơi nâng, một đạo không khí mắt thường không nhìn thấy thẳng hướng trái tim Ôn Noãn bắn tới.

"Sư phụ!" Không Trầm vội vàng ôm lấy Ôn Noãn, nhảy ra chỗ khác.

Phanh! Nhìn thấy không khí nện xuống mặt đất, đán vụn bụi đất cùng nhau bắn lên.

Ôn Noãn chớp chớp mắt, đối với tình huống hiện tại không hiểu cho lắm.

"Xem ra nàng ta xác thật không có võ công." Ngộ Đạo gật đầu, thu tay: "Đồ nhi, con có biết thân phận nàng?"

"Biết." Không Trầm nhấp môi, thấp giọng nói, nàng là yêu nữ Ma giáo...

"Con cũng biết lúc trước nàng làm những chuyện đó?" Ngộ Đạo tiếp tục mở miệng.

"...Châm ngòi quan hệ giữa chính phái và triều đình, làm hiệp sĩ chính phái lâm vào cảnh bị triều đình bao vây diệt trừ."

"Con còn muốn khăng khăng như vậy sao!" Thanh âm bình tĩnh của Ngộ Đạo rốt cuộc cũng phập phồng lên.

Lúc trước đọc thư Ngộ Đạo còn cho rằng đồ đệ nhà mình phá giới chỉ đơn giản là loại tiểu giới như uống rượu ăn thịt, dù sao chính ông cũng không nhịn được mà thường xuyên trộm ăn, cho nên đối với việc này cũng không phải rất để ý. Ai biết càng đọc xuống dưới, ông càng kinh ngạc, cái tên đồ đệ trầm mặc ít nói y hệt khúc gỗ kia cư nhiên phạm vào tình giới, đối tượng còn là yêu nữ mà bọn họ thảo phạt! Liền tính là cô nương gia thì ông còn châm chước, nhưng Ma giáo yêu nữ thì làm sao mà được!

"Sư phụ, con khăng khăng như vậy." Vẻ mặt Không Trầm nghiêm túc, ngữ khí trịnh trọng lạ thường nói. Hắn biết Ôn Noãn là một ác nữ, nhưng hắn không có biện pháp, không có biện pháp nhìn nàng đi lên pháp trường đền mạng. Hắn đã không xứng làm đệ tử Thiếu Lâm tự, cũng thật sự không gánh nổi cái danh Thánh tăng.

"Vậy con công đạo với người trong thiên hạ thế nào!" Yêu nữ Ma giáo ai cũng có thể giết chết, thân là Thánh tăng Thiếu Lâm tự, không giữ gìn giang hồ chính nghĩa ngược lại còn đứng cùng người xấu, này còn ra thể thống gì!

Vẫn ở một bên xem hai thầy trò cãi nhau Ôn Noãn cuối cùng cũng không nhịn được: "Nói chuyện phải có chứng cứ, khi nào ta nguy hại người trong thiên hạ!"

Ma giáo làm việc đúng là tàn nhẫn độc ác, không đi chính đạo, nhưng các nàng còn chưa có phát rồ đến nỗi làm hại dân chúng! Lúc trước nàng vẫn luôn cắm rễ trong rừng sâu tự lực cánh sinh, ngày thường dựa vào việc làm ăn của việc tình báo và sát thủ mà kiếm tiền nuôi thân, chắc là nàng cho phép thủ hạ mặc kệ khách nhân tốt hay xấu, chỉ cần đủ tiền đều được nhận. Lần này châm ngòi quan hệ của chính phái và triều đình cũng là vì Ôn Noãn thu được tin tức chính phái muốn bao vây tiễn trừ Ma giáo, bởi vậy mới tùy tay phái vài người đi gây rối, dời đi tầm mắt của bọn họ.

"Con trai của Lĩnh Nam Mạc, Hải thành Từ gia gia chủ, bọn họ không phải Ma giáo các ngươi giết?!" Ánh mắt Ngộ Đạo sắc bén trừng Ôn Noãn: "Còn có những anh hùng khác chết thảm trong tay các ngươi, ngươi có gì để cãi lại!"

"Ồ, bọn họ đúng là chúng ta giết." Ôn Noãn gật đầu thừa nhận.

"Hừ! Không Trầm nghe nàng nói cái gì đi!" Ngộ Đạo hừ lạnh một tiếng.

"Bắt người, dùng tiền tài bắt người, tiêu tai, đây là việc làm ăn của chúng ta, chúng ta sẽ không cự tuyệt khách nhân đem bạc tới cửa." Ôn Noãn da mặt dày nói. Kỳ thật nói đến cùng, đấy là việc kiếm tiền bất nghĩa, bọn nàng cũng không phải loại người gì tốt, cái này quả thật không có gì để cãi lại.

"Làm ăn?" Không Trầm đột nhiên bắt được trọng điểm, hắn đột nhiên nắm lấy vai Ôn Nõan, xoay nàng về phía mình: "Làm ăn gì? Ai làm ăn?"

Ngộ Đạo cũng nghe ra, ông nhíu mày hỏi: "Có người tiêu tiền thuê các ngươi giết người?" Tổ chức sát thủ trên giang hồ rất nhiều, dù sao thì các môn phái trong tối ngoài sáng đều có đủ các loại phân tranh. Giết người là cách kín đáo cũng có hiệu quả nhất, bởi vậy các loại tổ chức thuê giết nhiều không kể siết, trong đó tương đối nổi danh có mấy cái, ông còn có một lão hữu là lão bản của một cái.

"Đương nhiên, nếu không phải thì chúng ta còn làm chuyện vừa tốn công vừa vô ích này làm gì, ăn no rửng mỡ chắc." Ôn Noãn cười nói. Ma giáo kinh doanh Cực Nhạc Lâu trên giang hồ cũng cực kỳ nổi danh, sát thủ giết người chưa từng thất thủ, tin ức tình báo cũng cực kỳ chuẩn, đương nhiên giá cả cũng rất cao, có thể làm ăn buôn bán với Cực Nhạc Lâu tất nhiên phải là quý nhân.

"Ma giáo các người lấy giết người làm ăn buôn bán? Tại sao trên giang hồ một chút tin tức cũng không có?" Ngộ Đạo cũng không phải rất tin tưởng lời của Ôn Noãn nói, tục truyền yêu nữ này quỷ kế đa đoan, lúc này vì giải vây cho mình mà bịa chuyện cũng chả có gì lạ.

"Các ngươi không biết không có nghĩa là không có, đã nghe qua Cực Nhạc Lâu chưa?" Ôn Nõan mở miệng nói.

Người biết ma giáo có quan hệ với Cực Nhạc Lâu cực kỳ ít, tuy Ma giáo cũng không tính giấu diếm gì nhưng cũng không chiếu cáo thiên hạ, bởi vậy chỉ có một ít thần tài thường xuyên bàn chuyện làm ăn với Cực Nhạc Lâu sẽ từ "mỗi lần mình muốn giết người đều bị Ma giáo giết chết" mà phát hiện ra quan hệ của hai bên.

Cực Nhạc Lâu? Ngộ Đạo đánh giá Ôn Noãn: "Theo ta được biết, chủ nhân của Cực Nhạc Lâu là nam nhân."

"Ồ, đó là hộ pháp nhà ta Dạ Thư." Ôn Noãn thuận miệng trả lời.

Không Trầm bên cạnh liếc mắt nhìn Ôn Noãn một cái: "Nhà nàng?"

"A.... Là giáo ta, hộ pháp của giáo ta Dạ Thư." Chú ý tới sắc mặt Không Trầm, Ôn Noãn vội vàng sửa miệng.

"Thế sao không thấy hộ pháp của ngươi phái người tới cứu ngươi?" Ngộ Đạo tiếp tục hỏi. Từ lúc bắt lấy Ôn Noãn đến giờ, dư nghiệt Ma giáo chạy trốn chưa từng tới cứu viện, hơn nữa mấy đội ngũ giả kia cũng truyền đến tin tức không gặp phải bất kỳ chuyện gì, nếu Cực Nhạc Lâu đúng là đồ của Ma giáo, vậy bọn họ không có khả năng không nghĩ cách cứu viện chủ tử của bọn họ đi.

"Ta cho bọn Dạ Thư tin tức, không cần đến cứu ta." Ôn Noãn cười nói. Đêm hôm nàng lừa đám đệ tử Võ Đang chạy ra ngoài chính là để truyền tin tức cho Dạ Thư. Nàng còn ước gì được ở cạnh Không Trầm nhiều thêm một ít, sao có thể để người khác đến quấy rối, hơn nữa nếu để thủ hạ đến cứu nàng thì nhất định sẽ nhắc nhở Không Trầm về sự khác biệt của hai người, độ hảo cảm của hắn với nàng sẽ thấp đi đó.

"Tại sao?" Ôn Noãn bị đưa đến kinh thành khẳng định là phải chết không thể nghi ngờ, có ai sẽ để mạng nhỏ của mình nguy hiểm như vậy? Ngộ Đạo xuất gia nhiều năm như vậy cũng chưa từng xem nhẹ tính mạng mình như thế, ông không rõ vì sao Ôn Nõan có thể chạy trốn liền cam nguyện từ bỏ.

Ôn Noãn ngẩng đầu cười ấm áp với Không Trầm, hai tay nâng lên, dưới ánh mắt lạnh băng của Ngộ đạo cầm lấy tay Không Trầm: "Vì Không Trầm."

Thình thịch thình thịch! Tim bắt đầu đập nhanh hơn, Không Trầm nhấp miệng, tùy ý để Ôn Nõan dựa vào mình.
Bình Luận (0)
Comment