Xin ít phút review truyện mới
[EDIT/XUYÊN THƯ] SAU KHI THIẾT LẬP ÁC ĐỘC NỮ PHỤ THẤT BẠI - DỮU THẬP CỬU
Hán Việt: Ác độc nữ phối nhân thiết phiên xa hậu
Tác giả: Dữu Thập Cửu
Editor: Mễ Mễ (Noob)
Tình trạng: Hoàn chính văn
Tình trạng EDIT: Đang lết
Pìa: Mễ Mễ (cái bìa hơi lỗi nhưng lười nên chưa sửa = =)
Thời gian đổi mới: 22-10-2020
Ngày đào hố: 6/11/2020
Ngày lấp hố: ???
______________________________________
Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại , HE , Tình cảm , Tiên hiệp , Huyền huyễn , Tu chân , Xuyên việt , Hệ thống , Xuyên thư , Xuyên thành nữ phụ , cưới trước yêu sau , 1v1 , Nữ chủ
________________________________________
Bộ thứ 2 Ad nhận, hoan nghênh tới đọc
_______________________________________
Edit: Dưa Hấu
Beta: Mễ Mễ
Định mai đăng nhưng nay đăng luôn.
______________________________________
Trời vừa mới tờ mờ sáng, Phó Minh Tu đã ăn mặc chỉnh tề chờ ở ngoài sảnh, một lát nữa sẽ đi tới huyện nha, huyện lệnh đại nhân hôm nay thẩm tra xử lí cáo trạng của hắn về bản án một nhà bá phụ cướp đoạt gia sản, ngược đãi con cháu.
Đường Đức Quý lười biếng duỗi eo rồi đi vào, Đường Tịnh đi theo phía sau hắn, đầu nhỏ lúc la lúc lắc, rõ ràng là bộ dáng còn chưa ngủ đủ.
"Bằng không, Tịnh Tịnh ở nhà đi." Phó Minh Tu vốn là còn có chút tâm tình liền bị chùng xuống, sau khi nhìn đến hình dáng nhỏ bé của Đường Tịnh đằng kia còn chưa tỉnh táo, đang mệt mỏi đến đi còn không xong, không biết như thế nào, vậy mà thấy khá lên rất nhiều.
Đường Tịnh nghe được có người nhắc tới tên của mình, nỗ lực mở to hai mắt, sau đó đem đầu lắc lắc như trống bỏi, "Tiểu Tịnh Tịnh ta, muốn đi ăn bánh bột lọc ở Đức Vân Trai!"
Đường Đức Quý sờ sờ đầu của Đường Tịnh, ba người cũng không tiếp tục trì hoãn nữa, lên xe ngựa rồi hướng huyện nha mà đi.
Lúc tới trấn trên, Đường Tịnh không có theo chân bọn họ đi đại đường huyện nha, nàng xuống xe ngựa liền hướng Đức Vân Trai chạy đi, ngược lại Đường Đức Quý cũng không lo lắng về nàng, trên dưới Đức Vân Trai đều biết Đường Tịnh.
Đường Tịnh muốn tám đĩa điểm tâm khác nhau, ngồi dựa ở chỗ cửa sổ, nghe thấy hương khí bánh bột lọc, vừa lòng nheo đôi mắt lại, mông nhỏ ở trên ghế lắc qua lắc lại.
【 Ký chủ à, ngài cũng không đi qua nhìn một chút sao? Tiểu ca ca nhà ngươi, lỡ bị khi dễ thì làm sao bây giờ? 】321 nhìn Đường Tịnh tấm lòng bao la bắt đầu ăn điểm tâm, không hiểu cho lắm nên hỏi.
Đường Tịnh liếm một chút mảnh vụn điểm tâm dính trên ngón tay trắng nõn, chậm rì rì mà trả lời: 【 Nhiều người mà, tiểu ca ca, sẽ không bị khi dễ. 】 ai, Tiểu Lạp Ngập vẫn trước sau như là một tên ngốc!
321:...... Nó cũng không nên hỏi!
Đường Tịnh cứ như vậy thong thả ung dung, một miệng ngụm trà một hớp điểm tâm, mỗi một đĩa điểm tâm nàng đều chỉ ăn một nửa, ăn đến cuối cùng, nàng phát ra tiếng đã no nê thỏa mãn.
Nàng sờ sờ cái bụng căng tròn của mình, nghiêng đầu nhìn đĩa trên bàn. Tiểu Tịnh Tịnh nàng quả nhiên là cực kỳ thông minh, nếu không ăn như vậy, khẳng định hiện tại liền có bốn loại điểm tâm ăn không vô!
Nàng thập phần lớn tiếng mà gọi tiểu nhị ở trong cửa tiệm, một ngón tay chỉ chỉ vào cái bàn, "Ta muốn đóng gói mang đi!"
"Dạ được!" Tiểu nhị thập phần thích thực khách như Đường Tịnh, mỗi lần tới đều gọi nhiều món, còn không có nhiều chuyện. Tiểu nhị lưu loát dùng hộp đựng đồ ăn, đem điểm tâm trên bàn đóng gói lại, "Tiểu cô nương, ngài cầm chắc, lần sau lại đến a."
"Ừm" Tay nhỏ mum múp của Đường Tịnh cầm lấy hộp đồ ăn trên tay, lạch cạch lạch cạch mà dẫm lên cầu thang gỗ đi xuống lầu, rất nhanh chóng liền đi vào trong đám người.
"Ai u nhanh lên, ở nha môn đằng kia có người bị ăn trượng hình rồi!" Có một đại thẩm vừa nhìn thấy liền biết là thập phần am hiểu chuyện bát quái, giơ cao giọng rao lên một tiếng.
Một số người ăn không ngồi rồi, biến thành một dòng người hướng tới cửa nha môn mà chạy.
【 Ài, cuộc sống người xưa đúng là nhạt nhẽo buồn tẻ, đánh mấy cây cũng hiếm lạ. 】321 chép miệng, hoàn toàn khinh thường.
Đường Tịnh: 【 Tiểu Lạp Ngập, ngươi cũng không phải người, cuộc sống buồn tẻ với nhạt nhẽo, cũng không có, ha ha ha. 】
321: Đau lòng! Ngươi làm ta thật là đau lòng có biết không cái đồ trí tuệ thiểu năng! Nghe mấy lời này coi có phải tiếng người không?!
Ngoài cửa lớn huyện nha, người xem náo nhiệt tụ tập rất đông trong ba tầng ngoài ba tầng, âm thanh trượng đánh xuống bạch bạch bạch, trộn lẫn tiếng kêu thảm thiết truyền ra tới.
Đường Tịnh tách ra từ đám người, cứng rắn dựa vào sức mạnh của chính mình một thân một mình chen lên phía trước.
Hai người Phó lão đại cùng Tưởng thị, bị ấn ở trên ghế hành hình, hai tên nha dịch đang cầm trượng mà đánh.
Nàng ở trong đám người ánh mắt đảo qua một vòng, thấy được Đường Đức Quý cùng Phó Minh Tu đứng ở một bên. Đường Đức Quý vẻ mặt cao thâm khó đoán, Phó Minh Tu sắc mặt không biểu cảm, nhưng Đường Tịnh cảm giác được là, tiểu ca ca nhà nàng, đang không vui.
"Ăn." Nàng giơ tay, đem hộp đồ ăn đưa tới trước mặt Phó Minh Tu.
"Cho ta ăn?" Phó Minh Tu nhỏ giọng hỏi, nhận lấy hộp đồ ăn, đè ở tay một chút, rồi mở ra nhìn thoáng qua, bên trong đựng mấy thứ nhìn qua biết ngay là điểm tâm rất mỹ vị.
"Ừm, ăn, không buồn." Đường Tịnh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên rồi nhìn hắn cười, mắt hạnh quá mức trẻ con, so với ánh mặt dương cuối chân trời còn muốn tươi đẹp.
"Ta không có buồn." Phó Minh Tu có chút không được tự nhiên dời tầm mắt.
Kỳ thật là có chút buồn, ban đầu hắn cũng không có nghĩ tới làm tới tình trạng này, dẫu sao Phó lão đại là người thân cùng huyết mạch cuối cùng trên đời này của hắn, nhưng hắn cũng không phải là người do dự thiếu quyết đoán, sau khi cùng Đường Đức Quý thương lượng, quyết định đem hai người kia kiện lên nha môn.
Nếu cần nhân chứng thì không cần lo lắng, hầu hết người trong Lưu gia thôn đều là người làm cho nhà Đường địa chủ mà, Đường địa chủ hứa sẽ cho thêm nhiều chỗ tốt, tự nhiên có người vội vàng chạy tới làm chứng.
Nhân chứng vật chứng đều có, huyện lệnh lập tức lệnh cưỡng chế một nhà Phó lão đại đi ra khỏi Phó gia, sở dĩ bị đánh trượng hình, là bởi vì hàng năm ngược đãi con cháu, chiếm đoạt gia sản của người khác.
Từ nay về sau, hắn coi như là người thật sự cô đơn đi.
"Tiểu ca ca, nói dối nha." Đường Tịnh nghiêng mình đi qua, nghiêng đầu nhìn mặt Phó Minh Tu.
Phó Minh Tu điều chỉnh lại điểm thương cảm nho nhỏ kia, bị tiểu ngốc tử gián đoạn như vậy, đã sớm biến mất không còn một mảnh.
"Không có." Hắn duỗi tay xoa xoa đầu Đường Tịnh, hắn như thế nào lại cảm thấy chính mình là người cô đơn, hắn còn có tiểu ngốc tử này mà.
"Có thật không?" Đường Tịnh trêu chọc giống như là mèo đuổi chuột, ưa thích với việc xem các loại biểu cảm chật vật quẫn bách trên mặt tiểu ca ca.
Cả lổ tai Phó Minh Tu quả nhiên bắt đầu đỏ lên, hắn từ hộp đồ ăn lấy ra một khối bánh hoa quế nhét vào trong miệng Đường Tịnh, Đường Tịnh ngao ô một tiếng rồi cắn lấy.
Đám người khe khẽ nói nhỏ, âm thanh trượng đánh xuống bạch bạch, cùng với tiếng kêu rên của đôi phu thê, tựa hồ biến mất đâu hết, Phó Minh Tu nhìn đôi mắt biết cười của Đường Tịnh, đáy mắt cũng chậm rãi hiện ra một tia ý cười.
*
Buổi xửa án chấm dứt, ba người vẫn như cũ là ngồi xe ngựa trở về.
Đường Tịnh buổi sáng ngủ thiếu giấc, lúc này một người lại chiếm hơn phân nửa chỗ ngồi, tiếng ngáy ngủ rất nhỏ, ở trong xe an tĩnh nên hết sức rõ ràng, tiểu gia hỏa tay còn vươn nắm lấy vài cái, cũng không biết có phải mơ thấy cái gì ăn ngon hay không, cái miệng còn chẹp chẹp vài cái.
Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa Đường gia, Đường Đức Quý xuống xe trước, Phó Minh Tu định duỗi tay đẩy kêu Đường Tịnh thức dậy, bị Đường Đức Quý kịp thời ngăn trở.
"Ta kêu người tới ôm nàng xuống xe." Đường Đức Quý vội đến, "Tiểu Tịnh Tịnh Nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là hay tức giận lúc thức dậy một chút."
"Để ta làm." Phó Minh Tu hiểu rõ mà gật đầu, sau đó một tay xuyên qua đầu gối cong, một tay đỡ dưới nách, giơ tay, không thể bế lên được.
Đường Đức Quý nhìn thấy cười lắc lắc đầu, cuối cùng là nhờ gia đinh ở nhà trợ giúp bế xuống, Phó Minh Tu cõng tiểu cô nương đi vào đại môn Đường gia.
Hắn đem tiểu cô nương đặt ở trên giường, kéo chăn đắp cho nàng kỹ lưỡng, rồi đi ra ngoài, thấy được Đường Đức Quý đứng ở cạnh cửa.
Sắc trời đã tối sầm xuống, một mảnh trăng non đã lên cao, Đường Đức Quý nhìn chằm chằm trăng non trên cao, chậm rãi nói: "Sau này, ngươi có tính toán gì không?"
"Sau khi lấy được gia sản về, Đường thúc, ta muốn đi trấn trên để vào Tư Thục." Mấy năm nay tuy rằng có Thẩm phu tử lén lút giảng bài, nhưng thời gian hắn đọc sách thật sự hữu hạn, hắn muốn nỗ lực đem trì hoãn ở kia mấy năm bù lại.
Đường Đức Quý gật gật đầu, "Ngươi có kế hoạch thì tốt rồi."
Đường Đức Quý trong lòng có tính toán, trong lòng tính toán tính khả thi của việc chuyển nhà, trong thị trấn thì náo nhiệt một chút, nữ nhi ngoan khẳng định rất thích, hơn nữa tương lai là muốn sinh sống cùng Phó Minh Tu......(Người có tâm rồi...)
Hắn chắp tay sau lưng rồi chậm rãi đi dạo trở về phòng, từ ngăn bí mật lấy ra một cái hộp, mở ra, bên trong có không ít bạc, còn có một chồng ngân phiếu thật dày. Hắn đếm đếm rồi lấy mấy tờ ra, tính toán ngày mai liền sai người đến trong thị trấn mua một tiểu viện, thu thập xong xuôi thì dọn qua, vừa đúng lúc.
Bên này, Đường Đức Quý đang vì cuộc sống về sau mà tính toán, Phó Minh Tu thì đốt đèn đêm đọc sách, chỉ có tiểu ngốc tử Đường Tịnh này, cong người nho nhỏ ngáy khò khò, ngủ ngon lành.
*
Dùng xong cơm sáng, Phó Minh Tu đề cập với Đường Đức Quý, muốn mượn hai gia đinh cùng mình về sắp xếp chuyện Phó gia, hiện giờ cả gia đình kia sợ là hận nhất là chính mình, hắn mà một mình trở về, sợ là không đòi được gì tốt.
"Tiểu ca ca, ta và ngươi trở về!" Đường Tịnh nghe vậy, từ trên ghế nhảy xuống, chạy đến trước mặt Phó Minh Tu, "Tiểu Tịnh Tịnh sẽ bảo hộ ngươi nha!"
"Được, vậy để Tịnh Tịnh cùng ngươi đi một chuyến!" bàn tay Đường Đức Quý vung lên, một chút do dự cũng không có, không vì cái gì khác, thật sự là hắn đối với giá trị sức mạnh của chính khuê nữ mình, cực kỳ tự tin.
Bất quá coi như là như vậy, thì lúc Phó Minh Tu cùng Đường Tịnh đi tới Phó gia, Đường Đức Quý vẫn sai hai gia đinh âm thầm đi theo, chỉ là gia đinh theo dõi bị thất bại, nửa đường đã bị Đường Tịnh dùng câu "Còn đi theo ta liền đánh ngươi nha", hữu nghị khuyên trở về.
Khi Phó Minh Tu bước vào sân nhà mình, đúng lúc Phó Minh Hải bưng một chậu nước đi ra ngoài, nhìn thấy hắn, âm dương quái khí mà ai da lên một tiếng: "Đây không phải là đường đệ ta sao, như thế nào, tới đuổi chúng ta đi?"
Phó Minh Tu thấy thái độ Phó Minh Hải không đúng, trong lòng nổi lên một tia cảnh giác.
Cửa viện loảng xoảng một tiếng rồi bị đóng lại, mấy tên hán tử cao lớn thô kệch, từ trong phòng đi ra.
Phó Minh Tu biết những người này, là người nhà mẹ đẻ của Tưởng thị, nhìn dáng vẻ là sớm đoán được chính mình sẽ trở về, đây là đặc bệt chờ hắn đây.
"Tiểu ca ca, ngươi đừng sợ." tay nhỏ trắng nõn của Đường Tịnh lôi kéo ống tay áo của Phó Minh Tu, hết sức hiên ngang mà đem người kéo ra phía sau mình, "Bọn họ đánh không lại tiểu Tịnh Tịnh!"
"Ồ, nói mạnh miệng cũng không sợ đau lưỡi!" Phó Minh Hải có tự tin, đối với Đường Tịnh thù mới hận cũ cùng nhau mà anh dũng đi lên, "Thức thời thì chạy nhanh tránh ra, như vậy ta sẽ suy xét lại, về sau lão bất tử cha ngươi không còn nữa, ta còn có thể cho ngươi làm thiếp."
"Hãy tôn trọng một chút!" Phó Minh Tu giơ tay, bang một tiếng quăng cho Phó Minh Hải một bạt tai!
Hắn đưa tay kéo tiểu cô nương qua, trái lại đem nàng bảo hộ ở sau người, ánh mắt Phó Minh Hải nhìn Đường Tịnh, làm hắn cảm thấy ghê tởm đến cực điểm!
"Ngươi cũng dám đánh ta!" Phó Minh Hải thâm độc mà nhìn hắn, "Đánh hắn! Nếu không phải hắn, cha mẹ ta cũng sẽ không bị đánh đến nỗi không xuống giường được!"
Huynh đệ cùng cháu trai nhà mẹ đẻ Tưởng thị, xoa tay hầm hè mà xông tới, giơ tay liền muốn bắt lấy Phó Minh Tu, Đường Tịnh muốn đi lên hỗ trợ, lại thình lình bị hai đại thẩm không biết tới gần khi nào, mỗi người một bên đè bả vai lại.
"Tiểu cô nương, ngươi vẫn là đừng tham gia vào, về sau đều là người một nhà, chúng ta cũng không muốn làm ngươi bị thương." Nói chuyện chính là tẩu tử nhà mẹ đẻ Tưởng thị, hình dáng cao lớn thô kệch, nhìn qua sức lực rất lớn.
Ánh mắt Đường Tịnh lại gắt gao mà nhìn chằm chằm bên kia, Phó Minh Tu bị người hung hăng mà đánh một quyền, đau đến nỗi cong eo xuống.
"Tịnh Tịnh, chạy đi!" Phó Minh Tu nôn nóng mà nhìn về phía Đường Tịnh, là hắn xem nhẹ trình độ vô sỉ của người một nhà này, nếu là Đường Tịnh ở chỗ này mà xảy ra chuyện...... đáy mắt hắn nổi lên một tia máu, đột nhiên nhớ tới khả năng nào đó, trong lồng ngực hắn liền nổi lên một loại dục vọng hủy diệt!
"Các ngươi không được khi dễ tiểu ca ca nhà ta!" đồng tử Đường Tịnh bỗng dưng co rụt lại, nàng nhìn thấy có người cầm đao hướng về phía Phó Minh Tu, giơ một chân nàng hung hăng đá bay một đại thẩm, một cái tay khác trở tay chế trụ thủ đoạn của một người khác, liền nghe rắc một tiếng, đại thẩm kia phát ra tiếng hét thảm thiết.
Đường Tịnh như một cơn gió, hung hăng mà đem đao sắp chém trúng Phó Minh Tu đá bay đi, trong đầu nàng ầm ầm vang lên, trước mắt hoàn toàn là huyết sắc.
Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, đáy mắt mọi người đều mang theo hoảng sợ, vài người vốn còn đắc ý dào dạt, lúc này toàn bộ bị đánh máu tươi chảy ròng ròng, có người đã sống chết không rõ.
Phó Minh Tu từ trên mặt đất bò lên, trong lòng cực kỳ nôn nóng, "Tịnh Tịnh, dừng lại, đã không có việc gì!"
"Phải bảo vệ tốt......" Đường Tịnh trong miệng chỉ toàn nỉ non lẩm bẩm, "Sẽ không thấy...... Không thể không thấy......"
Nắm tay của nàng, một cái lại một cái mà nện xuống người bị nàng ấn ở trên mặt đất, người nọ trong miệng không ngừng nôn ra máu, muốn xin tha nhưng không phun ra được âm thanh.
Không gian hệ thống 321, màu đen tràn ngập đến nỗi không thấy rõ năm đầu ngón tay, nó lồm cồm trên đất thử thét chói tai muốn đánh thức ký chủ, nhưng mà ngũ quan của Đường Tịnh dường như là đều biến mất, nó căn bản không có phương pháp thành lập liên hệ cùng Đường Tịnh!
Phó Minh Hải lúc này đã sợ tới mức mặt không còn chút máu, ngồi bệt dưới đất, giữa hai chân ướt một vũng to, "Đừng giết ta, ta không dám nữa, không dám nữa......"
Phó Minh Tu từ bên cạnh người Phó Minh Hải chạy qua, cảm nhận được có người tới gần, Đường Tịnh nhanh nhạy như một con báo, nàng quay người đem Phó Minh Tu quật ngã trên mặt đất, nắm tay giơ lên cao.
Phó Minh Tu không có trốn tránh, hoặc là nói hắn quên mất cả trốn, hắn bị cặp mắt Đường Tịnh chấn trụ.
Cặp mắt hạnh luôn là ý cười yêu kiều, lúc này lại không có tiêu cự, môi nàng mấp máy, giọng nói lẩm bẩm phát ra khàn khàn, nhưng hắn nghe không rõ.
Hắn mở ra hai tay, dùng vòng tay ôm ấp của thiếu niên không tính là dày rộng nhưng lại cũng đủ ấm áp tiếp được nắm tay của nàng, cố nén cơn đau, hắn đem tiểu cô nương ôm chặt lấy.
"Phải bảo vệ tốt, sẽ không thấy......" giọng tiểu cô nương lẩm bẩm, dán bên tai hắn vang lên.
"Tịnh Tịnh bảo vệ thật tốt." Ma xui quỷ khiến làm sao, hắn thấp giọng đáp lại nàng.
Vốn là tiểu cô nương giãy giụa, bỗng dưng an tĩnh trở lại, "Có thật không?"
"Thật sự nha." Hắn vỗ phía sau lưng nàng, kiên nhẫn mà trấn an nàng.
Đường Tịnh tránh thoát hắn ôm ấp, ngồi ở trên bụng hắn, đôi tay nâng mặt hắn lên, cặp mắt không có tiêu cự kia lăng lăng mà nhìn thẳng đôi mắt hắn, "Sẽ không biến mất chứ?"
Sẽ, chỉ để lại một mình tiểu Tịnh Tịnh sao?
"Sẽ không, phàm là ta còn sống một ngày, liền bồi ngươi một ngày, sẽ không biến mất, sẽ không đi đâu hết."
Tựa hồ là nghe được lời làm mình an tâm rồi, tiểu cô nương nhắm mắt lại, ầm ầm hướng Phó Minh Tu ngã quỵ xuống.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tịnh Tịnh: Sẽ vẫn luôn bồi Tịnh Tịnh, sẽ không tới chỗ khácsao?
Cẩu tác giả: Sẽ nha, sẽ luôn bồi tiểu Tịnh Tịnh.
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Quả cam nước có ga 5 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!
_______________________________________
Các ngày tôi càng thích nữ chính các bác ạ!