Nam Chủ Hôm Nay Cũng Không Tra

Chương 3

Đọc xong rồi thì nhớ để lại vote cho toii nhe :3

Chương 3: Bất thường.

Thời điểm tỉnh lại, ánh mắt Đường Tịnh trong phút chốc có chút mờ mịt.

Một hồi lâu Đường Tịnh mới phản ứng, cô hiện tại là Tống gia Tống Sơ Tịnh, vị hôn thê của nam chủ Mộ Thời Hàn.

Nhưng lúc này cửa phòng ngủ bị mở ra.

"Tỉnh? Rửa mặt xong rồi thì tới ăn cơm sáng đi." Mộ Thời Hàn biểu tình cùng ngữ khí đều cực có chừng mực, ngũ quan hết sức tuấn tú, ăn mặc một thân tây trang không có nếp gấp, cùng ngày hôm qua bộ dáng phó dục cầu bất mãn hoàn toàn bất đồng, liền như vậy đứng, đều có một loại tự phụ khí thế.

"Anh như thế nào còn ở nơi này." Đường Tịnh nhìn hắn liền nhớ tới tối hôm qua bị đè nghẹn khuất, tâm tình tức khắc liền rất không tốt đẹp.

Mộ Thời Hàn cười cười, "Em có thể kêu tôi là tiên sinh, hoặc là Thời Hàn, rốt cuộc chúng ta quan hệ không bình thường."

Đường Tịnh "......" Thật TM quan hệ không bình thường.

Đường Tịnh "Mộ tiên sinh, thỉnh anh đi ra ngoài, tôi muốn đi rửa mặt, hy vọng lúc tôi ra ngoài thì anh đã đi ."

Cô đeo dép đi vào phòng rửa mặt, phanh một tiếng đóng cửa lại, đem tầm mắt Mộ Thời Hàn trên người nàng ném ra ngoài.

Đứng ở trước gương, Đường Tịnh nhíu mày một chút, người trong gương làm ra đồng dạng biểu tình.

Đường Tịnh: [321, giải thích giải thích].

24 tuổi Tống Sơ Tịnh, gương mặt giống như Đường Tịnh 18 tuổi.

321: [Đây không phải thế giới thứ nhất sao, vì làm ký chủ càng có thể nhập cảm hơn, cho nên đồng hóa diện mạo nữ xứng với người một chút].

Đường Tịnh kéo kéo khóe miệng,  làm ra cái mỉm cười biểu tình.

321 hoảng sợ [Ký chủ, ngài là muốn đi giết người sao?] Như thế nào lại biểu tình dữ tợn như vậy!

Đường Tịnh: [Ta đang cười].

321 thức thời câm miệng.

Đường Tịnh duỗi tay chạm vào khóe miệng, hướng lên trên vì cái gì thân thể này cũng sẽ không cười?

321 [Ký chủ...........Thân thể này nguyên chủ cười rộ lên rất đẹp].

Đường Tịnh cả người áp suất thấp càng thêm dày đặc, 321 run bần bật ôm chính mình lui ở hệ thống trong không gian không dám nói tiếp nữa, không biết vì cái gì, nó cảm thấy ký chủ rất nguy hiểm, ngẫu nhiên bộc phát ra cái loại lệ khí này, làm nó hơi sợ.

Nó xem qua cuộc đời Đường Tịnh, cô chống chọi, chịu đựng bị đánh đập, nhìn qua giống như không có cảm xúc, liền sau khi cha mẹ chết, những cái đó thân thích cực phẩm bá chiếm gia sản nàng, cô đều không có biểu hiện ra phẫn nộ chút nào, mỗi ngày nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, xem kịch hay, tường bao quanh vô số, một người sống một mình cũng rất vui sướng.

Ngay cả khi nó tìm tới cô, đưa ra muốn trói định nàng đều không có nói cái gì, nàng cũng không có giống các ký chủ khác hỏi đông hỏi tây.

Nó cho rằng đối phương là cái tiểu khả ái hảo tình tình, sau khi trói định mới phát hiện hết thảy đều là biểu hiện giả dối!

Đường Tịnh thong thả ung dung dùng bàn chải đánh răng tự động mà đánh, rửa mặt xong vẫn chưa từ bỏ ý định đối với gương nhếch miệng.

Đường Tịnh [321, Thế giới sau ta muốn cười thật đẹp, ngươi xem mà làm đi].

321 : [Chính là ký chủ......]

Đường Tịnh [Câm miệng].

321: [A !]. 321 thực ủy khuất, nhưng mừ 321 không dám đe dọa a~. (Tiểu khả ái, đại tỷ không thương, tới đây ta thương a :3)

Đường Tịnh đi đến phòng khách, phát hiện Mộ Thời Hàn đang ở bàn ăn ăn trước bữa sáng, nhìn đến Đường Tịnh, còn hướng tới cô hơi nâng lên ly cà phê, giống như ở nhà tư thái thong dong thanh thản.

Đường Tịnh mặt tức khắc liền đen, nếu nhớ không nhầm thì bọn họ không có giao thoa gì.

Hôn ước của Tống Sơ Tịnh cùng Mộ Thời Hàn là trong nhà định ra, lúc ấy một người 18 tuổi một người 21 tuổi đều không có quyền lên tiếng, hôn ước cũng là trong nhà thông tri một tiếng liền định ra. Cũng chính là ở lễ trưởng thành của Tống Sơ Tịnh, nàng cùng Mộ Thời Hàn gặp nhau, thậm chí cũng chưa nói chuyện qua, nghiêm túc mà nói, hôm qua bọn họ mới là chính thức gặp mặt.

"Buổi sáng bảo thư kí đi mua, bữa sáng nhà hàng này không tồi, ăn thử đi." Mộ Thời Hàn nói, làm cái tư thế mời ngồi.

Đường Tịnh không khách khí mà ở đối diện Mộ Thời Hàn ngồi xuống, người này đêm hôm khuya khoắc chạy tới quấy rầy thanh mộng của người ta, ăn chút bữa sáng của hắn thì có sao!

"Ăn xong đi cùng tôi đến công ty." Mộ Thời Hàn lạnh lùng mà mở miệng.

"Phốc......" Đường Tịnh uống đến miệng nước chanh phun vào mặt Mộ Thời Hàn.

Mộ Thời Hàn thực bình tĩnh lau sạch vệt nước trên mặt, còn tri kỷ mà nhắc nhở, "Cẩn thận chút, sặc sẽ rất khó chịu."

Đường Tịnh xem ngốc bức giống nhau nhìn Mộ Thời Hàn, "Tại sao tôi lại phải cùng an tới công ty?"

Mộ Thời Hàn thong thả ung dung mà cầm lấy di động, nhảy ra một trương ảnh chụp cho Đường Tịnh xem.

Ảnh chụp, Mộ Thời Hàn cùng nàng đầu dựa gần đầu, thập phần ái muội,  chính là Mộ Thời Hàn chụp khi cô chưa tỉnh, cố ý chụp!

Đường Tịnh cọ một chút đứng lên, tay mắt lanh lẹ mà nhanh chóng cầm di động, loảng xoảng một tiếng ném xuống mặt đất, điện thoại bang một tiếng mà vỡ vụn, màn hình nứt ra.

Đường Tịnh khiêu khích mà nhìn Mộ Thời Hàn: "Không có."

Nhìn biểu tình đắc ý của cô, Mộ Thời Hàn phi thường khắc chế không làm chính mình cười ra tiếng, hắn tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nói "Đã quên nói, ảnh chụp tôi đã  truyền tới Cloud Space".

Đường Tịnh biểu tình nháy mắt liền cứng lại rồi, đây là người bình thường sao?(Đại tỷ, đã là nam chủ thì không có chuyện là người bình thường cả, mọi phương diện đều rất hoàn hảo, vì vậy....sau này khổ tỷ rồi :)))

Mộ Thời Hàn: "Đúng rồi, ta cảm thấy cô nên  mặc chiếc váy đỏ kia đi, hẳn là sẽ rất đẹp."

"Xóa đi!"Giá trị tức giận Đường Tịnh tăng vọt, 321 sợ tới mức ở hệ thống trong không gian thét chói tai, muốn cô bình tĩnh không thể giết người, đối diện là nam chủ, giết thì thế giới sẽ giống như pháo hoa, bùm một cái liền biến mất.

Mộ Thời Hàn dường như không cảm nhận được cô tức giận, dáng ngồi không thay đổi, giơ tay nhìn xuống đồng hồ trên tay, "Em có mười phút thời gian thay quần áo, mười phút sau, em sẽ được lấy ảnh chụp."

Đường Tịnh tức giận trở về phòng.

"Phanh"một tiếng, cửa phòng bị mạnh mẽ đóng lại, trực tiếp biểu đạt cảm xúc tức giận của chủ nhân.

Mộ Thời Hàn nhìn cánh cửa đóng chặt, khóe môi như thế nào cũng không không nhịn được đi xuống.

Hắn cảm thấy, sau khi kết hôn hẳn là sẽ phi thường thú vị, vị hôn thê biểu tình thật là đáng yêu. Hắn nhìn ra cô không quá muốn phản ứng chính mình, nhưng bọn hắn là vị hôn phu thê, chắc chắn phải có một bên chủ động, nếu không quãng đời còn lại muốn sống như thế nào.

Trong phòng ngủ, 321 nhìn nàng đứng ở tại chỗ nhắm mắt, cũng không nhúc nhích, phảng phất giống như ký chủ sắm vai người gỗ, thật cẩn thận hỏi: [Tiểu khả ái, muốn ta giúp ngươi đếm ngược sao?]

Đường Tịnh mặc kệ hệ thống, khi mở mắt lại, lửa giận trong mắt cô đã biến mất, đôi mắt đen như sâu lạnh lùng của giếng cổ, như thể thế giới này không có gì khiến cô để ý.

321 cảm thấy kí chủ như vậy còn đáng sợ hơn là trong trạng thái thịnh nộ, bởi vì nó không thể đọc được suy nghĩ của nàng!

Đường Tịnh chậm rãi đi đến trước tủ quần áo, ánh mắt đầu tiên liền thấy được cái váy màu đỏ.

Nàng mặt vô biểu tình lấy váy, không nói một lời.

Sau đó nàng mở cửa đi ra ngoài, Mộ Thời Hàn trong tay cầm điện thoại mới.

Mộ Thời Hàn tài xế đã sớm ở dưới lầu chờ.

Sau khi Đường Tịnh lên xe, vẫn luôn không nói lời nào, Mộ Thời Hàn thấy cô một chút cũng không tức giận, cũng không trêu chọc cô nữa, hắn cầm máy tính bảng lên, bắt đầu duyệt đề nghị cuộc họp buổi sáng do thư ký Trần Nham chuyển qua.

Đường Tịnh nhắm mắt lại, thần thức trực tiếp thâm nhập vào trong không gian hệ thống.

321 vốn dĩ ở trong không gian chơi trò, nhìn đến Đường Tịnh tiến vào liền hoảng sợ,giống như một con nhím hét chói tai, run bần bật mà thu mình lại vào trong góc.

321: [Ký chủ, ngài tiến vào là muốn làm cái gì?!] Mấu chốt là, nàng là như thế nào lại biết phương pháp tiến vào không gian hệ thống ?!

Đường Tịnh ở trên sô pha ngồi xuống, ngươi không phải nói, quay quanh thế giới tiểu thuyết này có mấy người G sao? Mau điều ra.

321: [ Tất cả? Ngươi xác định?!

Đường Tịnh: [ Ta xác định].

321 quả cầu nhỏ ánh sáng lóe lên, dường như là trong dữ liệu tương tác, sau vài giây, một cái mũ  thực tế ảo liền xuất hiện ở trước mặt Đường Tịnh.

321: [Vì lượng đọc quá lớn nên ta đã đăng ký nhập dữ liệu ảnh ba chiều, tiểu khả ái, chỉ cần ngươi đội mũ bảo hiểm, cốt truyện tiểu thuyết sẽ tự động tạo ra hình ảnh và nhập thẳng vào não của ngươi. ]

Đường Tịnh cầm lấy mũ giáp, đang muốn mang lên, 321 lại lặp lại hỏi: [Ký chủ, ngươi xác định sao? Ngươi trước đó cũng từng xem cốt truyện, Tống Sơ Tịnh kết cục thật không tốt, xem một quyển khả năng còn không có cái gì, ký chủ có thể không chịu nổi, thế giới này sở dĩ yêu cầu nhân viên đóng vai ác tiến vào, thuyết minh là đưa cốt truyện của vai ác là phi thường không hợp logic.]

Đường Tịnh: [Không sao].

Đường Tịnh mang lên mũ thực tế ảo, có một việc nàng thực để ý.

Cô cảm thấy cái này nam chủ không thích hợp, này một loại bá đạo tổng tài yêu ta chuyện xưa, nam chủ chỉ số thông minh cùng EQ đều ở đạt tiêu chuẩn tuyến dưới, công ty không đóng cửa kia đó là do sơ hở của tác giả.

Cái này nam chủ ở lúc bị trúng dược, không có thuận nước đẩy thuyền ngủ đưa tới cửa nữ nhân hắn, ngược lại là chạy tới tìm vị hôn thê.

Nàng nhưng không cho rằng chính mình mị lực lớn, bởi vì trước khi nam chủ tới tìm, bọn họ căn bản chưa gặp qua, cho nên ảnh hưởng nam chủ hành động, không phải nàng, mà là bản thân nam chủ.

Nàng nhắm mắt lại, ấn xuống công tắc.

Hàng trăm màn ảnh nhỏ đang bày ra trước mắt, lúc đầu mỗi bức tranh chỉ tồn tại một mình, hết nữ chính này đến nữ chính khác và Mộ Thời Hàn gặp nhau theo nhiều cách khác nhau, rồi yêu nhau.

Sau khi từ nước ngoài trở về, tống Sơ Tịnh biết, đi hỏi một tiếng vì cái gì, lại chỉ có thể nhìn ủy khuất đến cực điểm nữ chính nhóm bị nam chủ hộ ở sau người, nam chủ chán ghét ánh mắt lạnh như băng, phảng phất như đang xem một cái ghê tởm rác rưởi.

Lúc sau là Tống thị cao ốc phá sản, Tống phụ Tống mẫu song song vì tai nạn ô tô mà chết, trong nghĩa địa, Tống Sơ Tịnh đứng lặng rất lâu.

Hình ảnh bỗng nhiên dừng ở đây, tất cả các màn hình đồng thời vỡ vụn, các hình ảnh lẫn vào nhau, cuối cùng thức hải chỉ còn lại có một cái màn hình.

Hình ảnh thay đổi, mưa to như trút nước mà xuống, Tống Sơ Tịnh cả người ướt đẫm nước mưa, tóc dính ở trên mặt, nước mưa theo nàng lông quạ lông mi hoạt tiến trong ánh mắt, lại theo hốc mắt lăn xuống, cũng phân không rõ là mưa hay là nước mắt.

Cô vẫn mặc lễ phục màu đen, cả người tràn đầy u ám chết chóc, từng bước đi về phía trước, cuối cùng bước vào một tòa nhà vắng vẻ, không có đi thang máy, cứ như vậy leo lên cầu thang. Lên tầng cao nhất.

Cô  một mình, trái ngược hẳn với hoàn cảnh của cô là cảnh đám cưới sôi động, nam nhân vật chính bước trên thảm đỏ với gương mặt mờ mịt của nữ chính, mọi người ăn uống vui vẻ.

Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn, xôn xao phảng phất muốn đem toàn bộ thế giới bao phủ, Tống Sơ Tịnh ánh mắt bỗng nhiên chạm mặt với Đường Tịnh.

_____________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Quyết định vui vẻ là chuyện khác ~~~

Khát vọng sống đã khiến ta sửa lại bản thảo, tất cả những thứ có thể gây ra hiểu lầm đều đã sửa lại. Tiểu manh mới ra, thông cảm đi, ta sợ.

___________________

P/s: 

Chương 3 đã ra lò !!!

Kinh hỉ không 

Hấp dẫn không

Bất ngờ không

Nếu zui thì nhớ ấn nút sao hộ ta nhoa <3 <3 <3

Bình Luận (0)
Comment