Sau Hầm Ngục xuất hiện, Hàn Quốc đã thiết lập một quan hệ ngoại giao mạnh mẽ với một quốc gia—Singapore.
Trên thế giới từng xuất hiện một Cổng cực kỳ rắc rối mang tên [Cung điện Băng Giá].
Điều đặc biệt là nó chỉ xuất hiện tại Singapore và Hàn Quốc.
Trong quá trình hợp tác để chinh phục hầm ngục này, hai bên đã dần phát triển một tinh thần đoàn kết.
Trước đây, quan hệ giữa Hàn Quốc và Singapore vốn đã khá tốt, nhưng chính [Cung điện Băng Giá] đã giúp hai nước trở nên thân thiết hơn nữa.
Mức độ hợp tác này cao đến mức nào ư?
Khi có Cổng nguy hiểm mà không thể xử lý, hai bên sẵn sàng gửi Thợ săn hỗ trợ lẫn nhau.
Hệ thống cử Thợ săn sang nước bạn là một chính sách chung của hai nước.
Ví dụ điển hình nhất là chiến dịch chinh phục [Tháp Trắng] do Jung Ha-sung dẫn đầu.
Và ngay sau đó chính là vụ săn rồng của một người mang tên Choi Jin.
Từ lâu, Singapore đã nổi tiếng với việc thường xuyên xuất hiện Long tộc.
"Thợ săn rồng, huh."
Người giữ vị trí chủ chốt trong Hội "Niềm Tin", có trụ sở tại Chuncheon—Choi Jin.
Một Thợ săn thế hệ đầu tiên từng lập chiến công trong Trận chiến giành lại miền Bắc Seoul.
Có vô số tin đồn về người này—nào là "Người từng săn nhiều rồng nhất", nào là "Một cựu chiến binh huyền thoại".
Nhưng không có điều gì kích thích sự tò mò của tôi hơn câu chuyện về sự thức tỉnh của cô ta.
[90% người thức tỉnh dưới đáy xã hội…
Một đêm lột xác thành "Cấp A"—Câu chuyện có thật?]
– Báo Jeongseong Ilbo, 20XX-12-22
Một bài báo vài năm trước đã tiết lộ rằng cô ta là trường hợp đầu tiên có "cấp độ bẩm sinh bị thay đổi".
"Ồ, thú vị đấy."
Tôi dõi theo người thức tỉnh đang tiến lại từ phía đối diện.
Mái tóc ngắn phong cách, để lộ hoàn toàn đôi tai.
Một vết sẹo lớn kéo dài ngang cằm.
Quần áo được làm từ da Thằn lằn nhân, quấn chặt quanh cổ như thể để bảo vệ cơ thể.
Xem xét những điều này, có thể thấy người này hoặc là kiểu người ghét lãng phí thời gian, hoặc là một kẻ lười biếng đơn thuần.
Bởi vì một Thợ săn Cấp A kiếm tiền không tệ nhưng lại không chịu xóa sẹo, chứng tỏ cô đơn giản là không quan tâm.
Tóc ngắn cũng có thể cùng chung một lý do—không muốn mất thời gian chăm sóc.
“Chị! Bên này! Bên này!”
Người đứng bên cạnh tôi, Ahn Yoon-seung, lập tức vẫy tay chào mừng khi thấy cô ta.
Phải rồi, hôm nay, tôi đến để mượn sức mạnh của một Thợ săn Cấp A.
Trong một cuộc trò chuyện trước đây, Yoon-seung từng vô tình nhắc đến chuyện này— cậu ấy và Choi Jin là anh em họ.
'Gia đình này đúng là có huyết thống mạnh thật. Không ngờ lại có nhiều pháp sư tài giỏi đến vậy.'
Người phụ nữ bước tới với những tiếng gót giày nện nhẹ. Tôi đứng dậy, lịch sự chào hỏi.
"Chào cô, Thợ săn Choi Jin."
Ngay lập tức, Choi Jin dừng lại, chỉ còn cách tôi vài bước chân.
‘Hừm…’
Vậy đây chính là thể trạng khi đã có [Trái tim Rồng] sao?
Tôi quan sát cô ta. Quả thật, nguồn ma lực đang cuộn trào bên trong trái tim của người này không hề tầm thường.
"Chuyện này giống như… hơn cả một Thợ săn rồng—"
Một bán long nhân.
Tôi bất giác liên tưởng đến từ đó khi nhìn cô.
Và ngay lúc đó, từ rìa tầm nhìn của tôi, một bóng người khác bất ngờ chen vào.
"Xin chào!"
Một người thức tỉnh có mái tóc dài, đen mượt.
Cô gái với đôi răng nanh sắc nhọn lập tức khoác tay Choi Jin một cách thân mật, ghé đầu ra khỏi bờ vai cô ấy và tươi cười nói:
"Tôi là Choi Jin-hee!"
"Choi Jin-hee à…? Hai người có tên giống nhau sao?"
"Không. Là Choi. Jin. Hee. Hẳn hoi!"
"…Ai lại đặt tên con cái dễ nhầm lẫn thế này chứ?"
Dù sao thì, vì ngoại hình họ cũng có chút giống nhau, lại cùng họ Choi, có lẽ cô ấy chính là người được nhắc đến trên mạng.
'Vậy là em gái đây.'
Việc Choi Jin làm việc cùng em gái đã là chuyện khá nổi tiếng trong giới Thợ săn.
Sau khi nghe cô ấy tự giới thiệu, tôi cũng lịch sự đáp lại.
"Vâng, rất vui được gặp cô, Choi Jin-hee. Tôi là Kim Gi-ryeo."
Nhưng ngay khi tôi đưa tay ra để bắt tay, mắt của Jin-hee lập tức mở to đầy sửng sốt.
Một đôi mắt đỏ rực, như lựu..
Giờ nghĩ lại, con người có thể có màu mắt đỏ như vậy sao?
"Cái gì cơ?!’
Bộp!
Ngay sau đó, Jin-hee nắm lấy cổ tay tôi và hét lên.
"Sao anh trông ngon miệng thế này?! Trời ơi, trông ngon thật đấy… Dã man, cho tôi cắn một miếng thôi được không?"
"Hả…?"
"Trời đất! Oppa, máu của anh trông hấp dẫn lắm luôn á!"
"Khoan đã… cái gì cơ?"
"Jin-hee! Dừng lại ngay!"
Ngay khi tôi còn đang hoang mang vì tình huống bất ngờ này, Thợ săn Choi Jin liền giật mình ngăn em gái lại.
Cô kéo mạnh Jin-hee ra khỏi tôi.
"Chị đã mắng em vụ này một lần rồi mà, sao lại quên nhanh thế hả?"
"Ơ nhưng mà…."
"Sao thế chứ! Thật đấy!"
Choi Jin rõ ràng khá bối rối trước hành động bột phát của em gái mình.
Trong khi tôi đứng im lặng quan sát, Ahn Yoon-seung liền lên tiếng giải thích tình hình.
"Anh… anh Gi-ryeo, xin lỗi nhé. Chuyện là… Thợ săn Jin-hee có chút bản năng hút máu do năng lực thức tỉnh của chị ấy. Nhưng mà, không nguy hiểm đến mức đáng lo đâu…."
"Năng lực thức tỉnh?"
"Anh chưa biết sao?"
Hàm răng sắc nhọn, đôi mắt đỏ rực.
Vốn dĩ tôi là người ngoài hành tinh, nên sự khác biệt ngoại hình thế này cũng không thấy quá lạ. Nhưng hóa ra đây lại chính là năng lực đặc trưng của cô ấy.
"Chị Jin-hee thuộc hệ Biến Dạng. Kiểu như người sói có hai hình dạng khác nhau ấy."
"À ha."
"Nhìn vậy chứ thực chất chị ấy gần như y hệt một Ma cà rồng luôn đấy."
Hóa ra biến hình cũng tồn tại ở đây.
Việc có những pháp sư có khả năng mô phỏng các sinh vật trong thần thoại khiến tôi thấy khá thú vị.
Nhưng ngay lúc tôi định quan sát kỹ hơn, từ phía đối diện, tôi cảm nhận được một luồng sát khí rợn người.
'Ơ? Gì đây?'
Thợ săn Choi Jin đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy cảnh giác.
Chẳng lẽ chỉ vì tôi nhìn em gái cô ấy mà phản ứng căng thẳng đến vậy sao?
"Thợ săn Kim Gi-ryeo, xin lỗi vì sự bất tiện vừa rồi. Dù sao thì, hôm nay anh có chuyện muốn hỏi tôi đúng không?"
Dưới ánh mắt sắc bén của Thợ săn rồng, tôi bất giác cố giữ hơi thở thật nhẹ nhàng.
Nhưng ngay lúc không khí im lặng bao trùm, một âm thanh bất chợt vang lên.
- Bíp bíp~ Bíp bíp bíp~
Tiếng chuông báo từ đồng hồ thông minh của Choi Jin.
"Aish, quái quỷ thật."
Chắc là liên lạc từ Hội rồi.
"Tôi đã bảo kiểm tra kỹ trước rồi mà, sao lại cứ réo tôi đi đi về về thế này…"
Cô ta cau mày khi đọc tin nhắn trên màn hình.
Ngay sau đó, cô quay sang chúng tôi, xin phép rời đi vì có công việc khẩn cấp từ Hội.
"Ahn Yoon-seung. Trong lúc tôi đi, trông chừng chị cậu cho cẩn thận. Tuyệt đối không để em ấy một mình. Hiểu chưa?"
"Rõ!"
Dứt lời, Choi Jin quay lưng bỏ đi.
Và trước khi rời khỏi, cô ta lại lườm tôi một cái.
'Cái gì đây? Sao cô ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế?'
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi tại sao Thợ săn rồng này lại có thái độ thù địch với tôi.
"Hay đơn giản chỉ là tính cách khó chịu thôi nhỉ?"
Nhưng thôi, mấy vụ căng thẳng không lý do thế này ở Alphauri cũng là chuyện cơm bữa.
Đợi đến khi Choi Jin quay lại cũng mất kha khá thời gian, nên chúng tôi quyết định tạm thời ghé vào khu lounge gần đó để uống nước.
Nhân tiện, đây là sảnh tầng một của Hội "Niềm Tin".
Trên Trái Đất này, có một điều tôi cực kỳ thích—những máy bán hàng tự động.
Bất cứ Hội nào có quy mô đủ lớn đều lắp đặt chúng trong tòa nhà của mình.