[Nam Chủ] Thợ Săn Huyễn Tượng Tại Dị Giới

Chương 30

"Haa... Nếu mình có thể sử dụng ma pháp thì mấy tên cặn bã này đã..."

Tôi vội vã rời đi ngay sau khi hạ gục những kẻ canh gác trước nhà kho.

Nhưng đúng lúc đó, chân tôi đá phải một thứ gì đó.

‘Gì vậy?’

Nhìn xuống, tôi thấy một chiếc điện thoại rơi dưới chân mình.

Bây giờ nghĩ lại thì, lúc nãy trong đám canh gác có một tên hình như đang nghịch điện thoại.

Có lẽ hắn đã vô tình đánh rơi khi bị làm cho ngủ gục.

‘Quá may mắn!’

Lần đầu ăn trộm thì khó, chứ lần hai rồi thì dễ hơn nhiều.

Tôi nhặt chiếc điện thoại vẫn đang bật màn hình lên, rồi bấm số gọi.

[Đang thực hiện cuộc gọi... 112]

Chỉ có một nơi cần gọi đến.

- "Xin chào, đây là cảnh sát. Có chuyện gì vậy?"

Dựa vào ký ức của Kim Gi-ryeo, tôi biết rằng ở hành tinh này, khi rơi vào tình huống nguy hiểm, gọi cảnh sát là điều hiển nhiên.

"À, tôi vừa bị... bắt cóc."

Tôi lập tức lên tiếng.

Nhưng—

Cuộc đối thoại diễn ra theo một cách hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng.

- "Gì cơ?"

"Hả?"

- "Alo?"

"Có nghe thấy tôi không?"

- "Nói lớn hơn đi."

"Tôi bị bắt cóc!!"

- "Alo?"

Sao cảnh sát lại phản ứng như vậy?

Cứ như họ không thể nghe thấy giọng tôi...

"Không lẽ điện thoại này bị hỏng?"

Ngay lập tức, tôi cúp máy.

Dù sao thì, nếu không thể liên lạc, tôi cũng chẳng cần lãng phí thêm thời gian.

"Mong là các chức năng khác vẫn hoạt động bình thường."

Tốt.

Nếu không thể gọi điện, thì nhắn tin vậy.

Tôi nhanh chóng gõ tin nhắn gửi cho cảnh sát.

Giữ nội dung thật ngắn gọn: Tôi bị bắt cóc, nhưng không biết vị trí hiện tại, làm ơn hãy đến tìm.

May mắn thay, phản hồi đến rất nhanh.

[Tin nhắn hệ thống]
[Đã tiếp nhận yêu cầu. Có thể mất một khoảng thời gian để điều động đội cứu hộ. Trong trường hợp khẩn cấp, hãy gọi ngay 112.]

Ít nhất, nếu kế hoạch thất bại, vẫn còn một đường lui.

Nhưng…

[Khoảng bao lâu nữa họ sẽ đến? Tôi nên giữ im lặng hay tự tìm cách thoát ra?]

Tôi gửi thêm một tin nhắn để hỏi xem nên làm gì.

Nhưng—

[Tin nhắn hệ thống]
[Đã tiếp nhận yêu cầu. Có thể mất một khoảng thời gian để điều động đội cứu hộ. Trong trường hợp khẩn cấp, hãy gọi ngay 112.]

Nhìn thấy tin nhắn phản hồi, tôi bất giác thấy lo lắng.

Đây là cái quái gì vậy?

Một tin nhắn được sao chép y hệt, chẳng khác gì một phản hồi tự động.

Cảnh sát có đọc tin nhắn của tôi không?

Hay là… liệu đơn báo cáo đầu tiên của tôi có thực sự được xử lý không?

‘Mình... không chắc lắm.’

Không thể đặt hết niềm tin vào họ được.

Vậy nên, tôi quyết định thêm một biện pháp phòng bị.

Tôi vẫn nhớ số của thợ săn Ahn Yoon-seung, vậy nên tôi cũng gửi cho cậu ấy một tin nhắn báo hiệu nguy hiểm.

‘Xong rồi. Giờ thì tiếp tục kế hoạch thoát thân thôi.’

Ngay lúc này, hương thơm từ chiếc lư hương vẫn tiếp tục lan tỏa trong không khí.

***

 

"Gì đấy? VIP và ông chủ đều đang ở đây mà ai lại mặc vest kiểu đó chứ...?"

Tên to con, cut.

"Hả? Trong đám mình có ai nhuộm tóc không nhỉ?"

Cút sang một bên.

"Ugh, uaa! Không lẽ là một trong những người giác tỉnh bị bắt cóc?! Dừng lại! Nếu không dừng thì ta sẽ...!"

Sẽ làm gì nào?

"Tránh ra."

Keng!

Một âm thanh cao vút lại vang lên.

Tần số rung động lịm dần, tạo ra một cảm giác y hệt tiếng bát hát ngân nga.

"Những ma đạo cụ kiểu này, tốt nhất là đập thẳng vào mặt kẻ địch."

Tôi vừa vung lư hương vừa suy tính.

Trước hết, kế hoạch đầu tiên là thoát khỏi khu vực đầy rẫy những kẻ bắt cóc này.

Vấn đề là tôi hoàn toàn không biết gì về cấu trúc tòa nhà này.

‘Điều quan trọng là hướng ra lối thoát. Cửa sổ thì đã bị bịt kín hết rồi.’

Vậy nên tôi phải tìm một cột mốc để định hướng đường đi.

Một thứ có tần số mana đủ lớn để ngay cả một đại ma pháp sư sứt mẻ cũng cảm nhận được— và nó phải nằm ngoài trời.

‘May mà trong phạm vi của mình có một cổng không gian để định hướng.’

Cổng không gian.

Những khu vực săn bắn của thợ săn thường nằm ngoài các công trình nhân tạo, như rừng núi hay bãi đất trống.

Vậy nên tôi cứ hướng về phía dòng mana* (năng lượng) phát ra từ cổng gần nhất mà di chuyển.

‘Lũ này chỉ toàn sống nhờ bắt cóc thợ săn cấp F, nên chẳng có pháp sư nào mạnh cả.’

Nhờ món lư hương này, kế hoạch đang diễn ra khá thuận lợi.

Nhưng—

"Guh!"

Không, phải sửa lại.

Không hẳn là thuận lợi. Tôi đã quên mất rằng Kim Gi-ryeo có một khuyết điểm chí mạng.

"Khốn thật, mình còn chưa chạy mà chân đã...!"

Đột nhiên, đầu gối phải đau như bị xé toạc.

Cơ thể này không thể chạy được.

Chỉ cần đi bộ lâu một chút, đầu gối đã đau đến phát khóc.

Chưa kể, càng kéo dài thời gian, sức lực cũng dần biến mất.

‘Khốn kiếp thật.’

Cắn chặt răng, tôi đành phải đi bộ nhanh.

Ngay cả trong tình huống này, tôi vẫn chỉ có thể đi bộ. Nghĩ đến thôi đã thấy cay đắng.

"A! Kia kìa! cậu ta kia kìa!"

"Bắt lấy cậu ta!"

"Không được để cậu ta xuống tầng dưới!"

Đúng lúc đó.

Tiếng bước chân vang lên ầm ầm trên cầu thang.

Ngay sau đó, tôi đã đụng mặt bọn truy đuổi.

‘Khốn thật!’

Cổng không gian chỉ còn cách một chút nữa thôi!

Tôi đã gần thoát rồi!

Không còn cách nào khác— tôi phải xuyên qua chúng.

"Hả? Khoan đã, trên tay thằng F cấp đó... chẳng lẽ là...!"

"Làm sao cậu ta cầm được thứ đó?!"

Tốt.

Tôi có thứ hoàn hảo để đối phó với một đám đông.

"Mọi người, ngừng thở lại! Ai có mặt nạ thì mau..."

Đã quá muộn.

Tôi không ngừng xoay lư hương trong tay khi di chuyển.

Nhờ vậy, khói tỏa ra từ lư hương đã tràn ngập không gian, khiến da thịt cũng cảm thấy tê dại.

"Khh...!"

"Khụ!"

Từng người một ngã xuống, chìm vào giấc ngủ.

Vẫn còn một số kẻ chống cự, nhưng— tôi xử lý bọn chúng bằng cách đập thẳng lư hương vào mặt.

"Ugh... buồn ngủ quá..."

Bịch!

Tên cuối cùng cũng gục xuống.

‘Mana cạn rồi sao?’

Gần như cùng lúc đó, khói từ lư hương cũng ngừng lan tỏa.

Không chần chừ, tôi ném luôn thứ đồ đã hết tác dụng sang một bên.

Và không để lãng phí giây nào, tôi lập tức lao xuống tầng dưới.

‘Bây giờ thì chúng đã phát hiện ra mình đang chạy trốn, và lư hương cũng không còn. Lần tới sẽ không dễ dàng thế này đâu.’

Cố sức di chuyển, đầu gối tôi đau đến mức như muốn gãy ra.

Nhưng tôi không dừng lại.

Và cuối cùng—

Tôi đã tìm thấy lối thoát.

‘Aaa!’

 

Cuối cùng, tôi đã đến tầng một của tòa nhà.

Ngay bên kia cánh cửa lớn ở cuối hành lang, tôi có thể cảm nhận được dao động mana từ cổng không gian.

Nếu một cánh cửa to đến mức này, thì chắc chắn đó là lối ra chính.

Các kiến trúc sư ở thế giới này thường có phong cách thiết kế như vậy mà.

Vừa nhìn thấy lối thoát trước mắt, tôi vội vàng lao tới, gần như là chạy.

‘Không khóa!’

Cuối cùng, giây phút lịch sử— thoát khỏi tòa nhà bỏ hoang ẩm mốc này đã đến!

…Ít nhất là đáng lẽ phải như vậy.

"Ông chủ! Nhận được tin báo là tên thức tỉnh đã trốn thoát và đang xuống tầng này...!"

Rầm!

Ngay khi tôi đẩy cửa bước vào, một cảnh tượng không thể tin được hiện ra trước mắt.

Một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông, được ngăn cách bằng những bức tường dựng tạm trái phép.

Ở trung tâm căn phòng—

Một cổng không gian màu xanh lam, tỏa sáng rực rỡ.

Và đứng trước cổng vừa bước ra—

Một ông lão chống gậy.

Và… Kang Chang-ho.

"Hộc! Sao tên này đến nhanh thế?!"

"cậu ta... cậu ta không trốn mà là đến tìm ông chủ à?"

Dù chẳng hề sử dụng ma pháp hệ thủy, nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy ròng ròng trên lưng tôi.

‘Hả?’

Có một cổng không gian ngay bên trong tòa nhà này sao...?’

"Tên đó là ai? Giải thích xem, làm thế nào mà hàng lại trốn được?!"

Giọng một người đàn ông lớn tuổi, mặc vest sang trọng, vang lên.

Chỉ cần nhìn cũng biết hắn là người có chức vụ cao nhất trong tổ chức này.

Nhưng tôi không có thời gian để bận tâm đến lời hắn nói.

‘Nếu cổng này nằm bên ngoài tòa nhà, mình đã có thể nhận ra mana của Kang Chang-ho mà chạy ngay từ đầu rồi...’

Chết tiệt.

Tưởng là đường thoát thân, hóa ra lại chạy thẳng vào phòng của lão trùm.

"Bảo vệ ông chủ!"

Rõ ràng, cánh cổng không gian này vô cùng quan trọng đối với bọn chúng.

Không giống những tên thợ săn tép riu tôi từng gặp trước đó, những pháp sư thực thụ đang trừng mắt nhìn tôi.

Tôi vẫn đang sốc trước tình huống bất ngờ này, nên chưa kịp phản ứng.

Nhưng bọn chúng không tấn công ngay mà lại lên tiếng chất vấn tôi.

"Tên cấp F kia! Những thợ săn đi bắt ngươi đâu hết rồi? Sao ngươi lại trốn được?"

"..."

"Bây giờ vẫn chưa thấy ai đuổi đến, chẳng lẽ..."

Tôi không có nhu cầu trả lời bọn bắt cóc.

Vì vậy, tôi chỉ im lặng.

Ngay lập tức, mặt của thợ săn đứng bên cạnh lão trùm tái mét.

Sao vậy?

‘Chẳng lẽ hắn nổi giận vì mình phớt lờ câu hỏi?’

Nhưng giờ để ý kỹ mới thấy...

Thái độ của tất cả bọn chúng đều rất kỳ lạ.

Không ai có ý định lập tức khống chế một kẻ thức tỉnh cấp F vừa trốn thoát.

Ngược lại, tất cả bọn chúng chỉ biết lùi lại và hoảng hốt nhìn tôi.

"Khoan đã... cậu ta không phải cấp F sao? cậu ta đã khai gian khi đăng ký với Hiệp hội ư?"

"...!"

 

À ha, thì ra là vậy.

Có vẻ như bọn chúng không biết tôi đã dùng lư hương để khiến đám thuộc hạ ngủ gục.

Chúng có lẽ đang tưởng rằng tôi đã tiêu diệt tất cả bằng một cách nào đó.

‘Ha, lũ hèn nhát! Nếu chỉ cần khoác lác vài câu, chắc mình có thể hù dọa rồi bỏ chạy luôn đấy chứ!’

Tôi thư thả đứng thẳng người.

Buông lỏng vai, thể hiện một dáng vẻ đầy thoải mái.

Nhìn thấy điều đó, bọn bắt cóc càng thêm căng thẳng, lẩm bẩm "Đúng như dự đoán..."

Nhưng thực ra, tôi không làm vậy để ra vẻ nguy hiểm.

Mà bởi vì—

Tôi thật sự chẳng còn tí sức lực nào.

Cái giả thuyết "có thể dọa chúng để trốn đi" ấy à?

Nó chỉ có thể xảy ra nếu như cái tên kia không xuất hiện.

"Haizz, xin lỗi nhé, Kang tiên sinh. Tôi vừa hoàn thành một thỏa thuận quan trọng mà lại để xảy ra chuyện đáng xấu hổ này."

Gã đội mũ phớt— ông chủ của tổ chức này— điều chỉnh lại mũ rồi lên tiếng xin lỗi Kang Chang-ho.

Ngay sau đó, ông ta tiếp tục nói với một nụ cười đầy ẩn ý.

"Biết là hơi đường đột, nhưng phiền anh giúp một tay được không?"

"Giúp à?"

"Tóm lấy thợ săn đó giùm tôi. Đối tác vận chuyển sẽ đến vào lúc nửa đêm."

"À ha."

"Tất nhiên, đám người của tôi cũng có thể xử lý được, nhưng nếu có một thợ săn cấp S ra tay thì sẽ nhanh gọn hơn nhiều, đúng không?"

Cái gã vô liêm sỉ này dám đẩy việc sang VIP cơ đấy.

"Đương nhiên rồi. Những người cùng chung con thuyền thì phải giúp đỡ lẫn nhau chứ."

Dĩ nhiên, VIP của chúng ta chẳng hề do dự chút nào.

"Ha ha! Biết ngay là cậu sẽ đồng ý mà. À phải rồi, cậu cũng nói là cần một thẩm định viên riêng đúng không? Lần này tôi sẽ tính giá hữu nghị cho cậu."

Bọn chúng thản nhiên thương lượng ngay trước mặt tôi, như thể tôi chỉ là một món hàng.

Mặc dù vô cùng ghê tởm, tôi vẫn không thể thốt lên một lời nào để phản bác.

"Kim Gi-ryeo, nghe chưa? Người ta đang giảm giá cậu kìa."

"..."

"Có vẻ như cậu ta cũng đoán trước rằng mình sắp bị đánh gãy vài cái xương nhỉ."

Sự chênh lệch giữa một thợ săn cấp F và một thợ săn cấp S thậm chí còn không thể so sánh với trứng và đá.

Nếu tôi chỉ cần bị sượt qua bởi một đòn tấn công của Kang Chang-ho, chắc chắn cơ thể này sẽ vỡ vụn ngay lập tức.

Vậy thì, làm sao tôi có thể chống lại hắn?

‘Phải làm sao đây? Cảnh sát đâu rồi? Họ có đến không? Yoon-seung à, cậu ngủ rồi à? Cậu đã đọc tin nhắn chưa?’

Tôi giấu bàn tay đang run rẩy vào trong túi quần, cố gắng duy trì tư thế bình tĩnh.

Ngay lúc đó, Kang Chang-ho chậm rãi bước lên.

"Sao cứ đứng im thế? Giờ chạy vẫn còn kịp đấy."

Hắn nở một nụ cười mềm mại, nhưng giả tạo đến mức khiến người ta ớn lạnh.

"Cửa sau đang rộng mở. Nếu dốc toàn lực mà chạy, có khi tôi sẽ rộng lượng bỏ qua cho đấy."

Này, ai nói tôi không muốn chạy hả?

"Thợ săn Kang Chang-ho."

Tôi cười khổ, lắc đầu và nói.

"Anh đã từng thấy tôi chạy bao giờ chưa?"

Khi nghe câu hỏi đó, ánh mắt của Kang Chang-ho khẽ dao động.

Chắc hắn cũng nhận ra có gì đó bất thường.

"Không... nhỉ."

Ngay cả lần đầu tiên gặp thợ săn cấp S.

Ngay cả khi bị bầy Hắc Lang truy đuổi trong cổng không gian.

Thậm chí, ngay cả trong tình huống nguy cấp này.

"Chưa một lần."

Biểu cảm của Kang Chang-ho dần trở nên đứng hình.

Nụ cười mỉm trên môi hắn hoàn toàn biến mất.

"Chưa từng một lần."

Kang Chang-ho mở to mắt và nhìn tôi chằm chằm.

Hắn im lặng—

Cả căn phòng chìm vào một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, tưởng chừng như sắp bùng nổ bất cứ lúc nào.

 

Bình Luận (0)
Comment