Việc chạy vặt với Hộp Vật Phẩm cũng đã xong, tiền kiếm được từ Cổng Đỏ cuối cùng cũng đã chuyển vào tài khoản. Không còn lý do gì để trì hoãn nữa.
Phải nói thẳng ra thôi.
Hôm nay, tôi ra ngoài để đi mua sắm.
‘Vẫn sạch sẽ như ngày nào.’
Chợ Thợ Săn mà tôi lâu lắm rồi mới quay lại chẳng khác gì so với trước đây.
Một tòa nhà mới xây với kết cấu rộng rãi theo chiều ngang. Những Người Thức Tỉnh qua lại tấp nập. Và dấu vết ma thuật có thể cảm nhận được khắp nơi.
Không có nơi nào hấp dẫn hơn thế này đối với một Ma Thuật Sư Ngoại Giới.
‘Hừm.’
Nhưng tôi không mảy may để mắt đến các quầy hàng ở lối vào mà đi thẳng lên tầng hai.
Lần này tôi đã định sẵn món đồ cần mua.
‘Phải kiếm một món pháp cụ để chống lại Kang Chang-ho.’
Số dư trong tài khoản của tôi hiện tại khoảng 54 triệu won.
Tất nhiên, số tiền này bao gồm cả khoản thu nhập từ công việc thẩm định ngoài tại Ma Tháp, nhưng dù vậy cũng là con số không hề nhỏ.
Chỉ trong vòng 5 ngày, ngay cả khi đã chia phần cho Ahn Yoon-seung, tôi vẫn còn chừng đó tiền trong tay!
‘Cảm ơn nhé!’
Trong khoảnh khắc này, tôi lại nhớ đến những đồng đội đã sát cánh trong cuộc săn vừa qua.
Kết quả của chiến dịch Cổng Đỏ suốt 5 ngày nay là nhờ sự phối hợp giữa Ahn Yoon-seung và một thợ săn cấp S.
‘Nói thật thì, công lao của Kang Chang-ho cũng không nhỏ.’
Thợ săn cấp S cuối cùng của Hàn Quốc.
Nhờ có hắn làm chỗ dựa, tôi mới có thể một mình thử sức với Cổng cấp B.
Nhưng mà, chuyện đó là chuyện đó.
‘Còn đe dọa giết người lại là chuyện khác.’
Kang Chang-ho là kẻ chỉ cần chút không vừa ý là sẵn sàng ra tay bẻ cổ tôi ngay.
Nếu muốn tránh tình huống xấu nhất, tôi cũng phải có sự chuẩn bị nhất định.
‘Ồ.’
Sau khi đi qua vài cửa hàng, cuối cùng tôi cũng tìm được món đồ đáp ứng yêu cầu.
[Dây Chuyền Pyromancer]
[Cấp bậc: Hiếm]
[Hiệu ứng: Một sợi dây chuyền có thể tạo ra lửa theo ý muốn. Cho phép thi triển đòn tấn công mạnh nhất ở cấp C.]
Ma pháp khắc vào cũng tạm ổn.
Giá cả cũng hợp lý.
Tuyệt, dây chuyền thì đeo trên người cũng không quá gây chú ý.
‘Nhét vào trong áo sơ mi chắc là giấu được nhỉ?’
Tôi hài lòng gọi nhân viên cửa hàng.
“Xin chào. Tôi muốn mua một cái Dây Chuyền Pyromancer này.”
Nhưng có vẻ tôi đã nhìn nhầm bảng giá trên tủ trưng bày.
“À~ Thợ săn, giá 450.000 won này là của Nhẫn Hắc Ám bên cạnh thôi. Giá của dây chuyền là trên tấm bảng phía dưới này.”
Nhân viên lịch sự chỉ vào một con số.
[59.800.000 won]
Chục, trăm, nghìn, triệu, chục triệu…
Chết tiệt.
“Chỉ để mô phỏng kỹ năng lửa cấp C mà mất gần 60 triệu won á?”
Tôi kinh ngạc đến mức vô thức thốt lên.
Nhưng phản ứng của nhân viên lại càng khiến tôi sững sờ.
“Ôi chà, thợ săn. Giá này đã là quá hời rồi đấy. Trong số các vật phẩm cùng cấp, cái này còn có hiệu suất tốt nhất đấy!”
“Thứ này mà cũng gọi là hời á…?”
“Nếu có món này, đi Cổng sẽ tiện lợi hơn nhiều đấy. So với hệ thủy, lửa còn có thể dùng để chiếu sáng nữa.”
Một món đồ rác rưởi, chỉ có thể tạo ra ngọn lửa cấp C nhưng lại mất 24 tiếng để sạc lại… và giá tận 60 triệu.
Tôi thấy đầu mình đau nhức.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng không ngờ nó lại vượt quá ngân sách thật.
‘Kể cả dốc hết tài sản cũng không mua nổi…’
Với hy vọng mong manh, tôi lùng sục khắp các cửa hàng còn lại. Nhưng rốt cuộc, chẳng có món nào phù hợp hơn cái dây chuyền đó.
“Khốn kiếp! Thời gian thì gấp rút mà thiếu chút tiền cũng không xong.”
Tôi chán nản rời khỏi cửa hàng.
Nhưng mà… chuyện quái gì thế này?
Rõ ràng lúc nãy còn khá yên tĩnh, vậy mà giờ sảnh trung tâm của khu mua sắm lại náo loạn hết cả lên.
“Hmm?”
Không khó để tìm ra nguyên nhân gây ra sự huyên náo.
Vì người đó có một diện mạo vô cùng nổi bật, có thể nhận ra ngay từ xa.
“Kya~ Đó là Esther kìa!”
“Liệu xin chữ ký có được không nhỉ?”
“Này này, cũng là thợ săn với nhau mà đòi chữ ký gì chứ!”
Mái tóc đỏ rượu và chiếc váy ôm sát cơ thể với những hoa văn rực rỡ.
Nhưng trên hết, thứ xác thực danh tính của cô ấy chính là nguồn ma lực khổng lồ kia.
‘Aha, vì có một cấp S xuất hiện nên mọi người mới ầm ĩ như vậy à.’
Tôi vừa phát hiện ra Seo Esther, hội trưởng của Ma Tháp Hàn Quốc.
Cô ấy đang vẫy tay chào các thợ săn xung quanh trong khi bước xuống từ thang cuốn.
‘Mình có nên chào hỏi không nhỉ?’
Không hiểu sao, sau lần nhận nhiệm vụ thẩm định ngoài trước đó, Esther thường xuyên nhắn tin hỏi thăm tôi.
Đáp lại sự quan tâm ấy, tôi quyết định chủ động chào hỏi.
Do áp lực từ cấp S, số người dám đến gần cô ấy không nhiều, nên tôi dễ dàng rút ngắn khoảng cách.
“Xin chào, Esther.”
Chúng tôi trực diện đối mặt.
“Không ngờ lại gặp nhau ở đây. Cô cũng đến để chọn vật phẩm à?”
Nhưng…
Phản ứng của Esther lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi.
Vụt.
Ngay khi nghe tôi chào, nụ cười trên môi cô ấy lập tức biến mất và cô quay đầu sang hướng khác.
‘Ơ?’
Esther bĩu môi, ra mặt thể hiện thái độ khó chịu.
Nhìn thấy vậy, tôi khô cả họng, nuốt nước bọt liên tục.
‘Mình… mình có làm gì sai sao? Không thể nào, trước giờ mình vẫn trả lời tin nhắn hỏi thăm của cô ấy rất chăm chỉ mà!’
Người mà tôi nghĩ mình đang giữ mối quan hệ tốt lại phản ứng như thế này, thật sự làm tôi không khỏi hoang mang.
****
‘Hừ!’
Esther bực bội không thôi.
Và nguyên nhân của tình huống này, dĩ nhiên lại là do một kẻ ngoài hành tinh nào đó.
[Thợ săn Kim Gi-ryeo! Hôm nay cậu làm gì đấy~~? Đừng nói với tôi là đã ăn tối sớm rồi nhé?ㅎㅎㅎ]
[Tôi đang ăn sườn heo với người quen.]
Đúng vậy. Gi-ryeo đã từ chối lời mời ăn tối của một cấp S tận ba lần!
Dĩ nhiên, anh ta cũng chẳng phải cố tình từ chối. Chỉ đơn giản là thời gian mỗi lần không khớp với nhau mà thôi.
‘Ăn tối lúc bốn giờ chiều á?’
Nhưng Esther đâu có biết điều đó, cô ấy chỉ cảm thấy rằng đối phương đang cố tình giữ khoảng cách.
‘Hừ!’
Mà thật ra, cô cũng không quá bất mãn về chuyện này.
Chẳng phải từ trước đến nay, người đó vẫn luôn lạnh lùng sao? Giờ vì một chuyện như thế mà tự chuốc phiền muộn thì được gì chứ?
‘Một thợ săn vừa tài giỏi vừa quyến rũ như mình đã chủ động mời ăn tối, vậy mà dám phớt lờ thẳng thừng sao.’
Esther nghiến răng nghĩ thầm.
‘Có vẻ như cậu không thích kiểu người chủ động tấn công.’
Đúng vậy.
Đó mới là lý do thực sự khiến cô đổi sắc mặt.
Dù đã chủ động xây dựng mối quan hệ, nhưng Kim Gi-ryeo dường như chẳng mấy hưởng ứng.
Vậy thì phải thay đổi cách tiếp cận thôi.
Esther quyết định tạo khoảng cách, để kích thích sự tò mò của kẻ kia.
“Xin chào, Esther. Không ngờ gặp cô ở đây. Cô cũng đến để mua vật phẩm à?”
Nhưng rồi, khi thật sự đối mặt với anh, mọi kế hoạch của cô đều đổ bể.
‘Hả? Tên này… lại là người chào hỏi trước á?’
Một người lúc nào cũng lạnh nhạt như vậy lại chủ động bắt chuyện trước? Điều này khiến cô cảm thấy vừa vui vừa bất ngờ.
Nếu cứ phớt lờ thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội quý giá để trò chuyện sao?
“Tôi chỉ tiện đường ghé qua thôi. Thực ra là tôi đến để xem đấu giá.”
Rốt cuộc, Esther vẫn đáp lại như bình thường.
“Hôm nay cuối cùng cũng đến lúc đấu giá [Hạ Dương Điểu] rồi!”
“Hạ Dương Điểu?”
“Là thợ săn cấp S thì ít nhất cũng phải có vật phẩm hỗ trợ di chuyển chứ. Hôm nay tôi đến để tham gia đấu giá nó.”
Lợi ích của việc đứng trong bảng xếp hạng thợ săn là gì chứ?
Esther hiện đang giữ vị trí hạng hai trong bảng xếp hạng thợ săn Hàn Quốc.
Nhờ đó, cô được Hiệp Hội cấp rất nhiều đặc quyền.
“Tôi là người đứng thứ hai ở Hàn Quốc mà. Được ưu tiên trong đấu giá cũng là lẽ đương nhiên.”
Một trong số đó là các quyền lợi đặc biệt trong đấu giá.
Ví dụ như được tham gia vào bất kỳ phiên đấu giá nào, hoặc được miễn phí hoa hồng.
“À ha.”
Gi-ryeo có vẻ hứng thú. Đây là lần đầu tiên anh ta nghe đến hệ thống này.
“Đấu giá… ý cô là tòa nhà phía bên kia đường à?”
Esther gật đầu, rồi nói:
“A, mà phải rồi. Vì cậu là cấp F, hạng của cậu thấp quá nên chắc chưa từng tham gia đấu giá đúng không?”
Có vẻ như hệ thống xếp hạng của Hiệp Hội Thợ Săn có sự ưu tiên rất lớn đối với cấp bậc.
Esther mỉm cười, nhẹ nhàng mời mọc:
“Gi-ryeo, vậy cậu có muốn nhân dịp này đi cùng tôi đến đấu giá không?”
Cô chẳng kỳ vọng gì nhiều, chỉ đơn thuần đề nghị thôi. Nhưng rồi, câu trả lời ngoài dự kiến lại đến.
“Được thôi.”
“Hả?”
“Nếu cô cho phép, tôi cũng muốn xem thử.”
Anh đồng ý một cách vô cùng dứt khoát!
Đây chính là cơ hội! Được cùng đi đấu giá với Kim Gi-ryeo, làm sao có thể bỏ qua?
“Thật á?!”
Esther không giấu nổi niềm vui, nhoẻn miệng cười tươi rồi hào hứng bước lên dẫn đường.
-♪~ ♬♩~
“À, tôi có cuộc gọi. Đợi chút nhé.”
“Cứ tự nhiên.”
Và, điều đáng vui hơn nữa là…
Ngay sau đó, một tin tức cực kỳ thú vị đã lọt vào tai cô trong cuộc gọi này.
‘Cái gì? Hội Neo Sisters để Kim Gi-ryeo đứng chờ suốt sáu tiếng trong sảnh á?’**
Pfft—!!
Esther suýt bật cười thành tiếng.
Cảm giác vui sướng không thể nào diễn tả nổi.
Cô sải bước đầy hứng khởi, tiến vào đấu giá với tâm trạng tuyệt vời nhất.