Nắm Đấm Nho Nhỏ

Chương 27

“Chào huấn luyện viên!”
Đào Tinh Úy biết không trốn được nữa, sống lưng lạnh lẽo, ưỡn thẳng ngực lên, làm ra khí thế giống như lúc tập hợp huấn luyện.
Kết quả không cẩn thận, kéo theo bả vai của mình bị đau.
Thi Minh xùy cười một tiếng, duỗi tay ra vỗ bả vai cô, để cô thả lỏng nằm xuống trước.
Không biết có phải do cô đang nằm viện hay không, trải qua hơn hai tháng không gặp, thái độ của huấn luyện viên Thi trở nên khoan dung hơn rất nhiều.
Nhưng mà sau hai tháng xuất ngoại, trông anh bị nắng phơi đen đi không ít, cảm thấy ngũ quan lập thể trên mặt sắc nét hơn, thành thục lão luyện hơn rất nhiều.
Dù rằng anh của giờ phút này trông vẫn rất ôn hòa với mình, nhưng Đào Tinh Úy vẫn duy trì mấy phần kính sợ, thò đầu ra nhỏ giọng hỏi: “Huấn luyện viên, sao anh đột nhiên về?”
Thi Minh nói: “Chú Ngô sau khi nhận được tin tức, cũng gọi điện thoại cho anh, nói em phản bội người trong đội đi thi đấu ngầm, sắp mất nửa cái mạng rồi.”
Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh không chậm, giọng điệu không lên không xuống, nhưng trung khí rất dồi dào, mỗi một chữ thốt ra đều có thể khắc sâu vào đầu người ta, lau cũng không đi.
Giống như lúc huấn luyện trước kia, mỗi lần Đào Tinh Úy mệt, đều nghe thấy giọng nói của Thi Minh ở bên cạnh thúc giục mình, để cô có thể tiếp tục kiên trì tập luyện.
“Anh không phải vì em mà trở về đó chứ? Huấn luyện viên, vậy phía bên Mỹ anh……”
“Gần đây anh muốn cùng đội quốc gia thương lượng lại một số việc, vừa vặn trở về làm chút chuyện. Đã xin phép nghỉ dài hạn với hội đồng bên Mỹ rồi, hai bên không có mâu thuẫn gì.”
Đào Tinh Úy lập tức xúc động: “Huấn luyện viên anh sẽ ở lại một thời gian sao! Vậy thì quá tốt rồi, các sư huynh luôn đợi anh trở về ngược bọn họ đấy! Trước kia còn nói không có anh ở đây rồi, bọn họ cảm thấy cường độ huấn luyện bây giờ giống như nghỉ phép vậy quá nhẹ nhàng rồi. Nhất là Trương Lai Siêu, lần trước anh ấy còn bắt đầu bắt nạt em nữa!”
Thi Minh phì cười: “Còn có thời gian đi lo người khác, bản thân sắp bị đội quốc gia khai trừ rồi kìa. Tên nhóc Trương Lai Siêu đó, ít gây chuyện hơn em đấy.”
Đào Tinh Úy lập tức nhận thua.
“Huấn luyện viên…… anh nói em không, bị khai trừ khỏi đội thật chứ……”
Đi thi đấu một trận đánh quyền ngầm mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao?
Nếu để cô rời khỏi đội thật, cô có thể làm gì? Cô còn biết bao trận thi đấu chưa đánh, biết bao nhiêu tiền chưa lấy. Nghĩ đến đây, Đào Tinh Úy không nén được có chút lo lắng.
“Có thể.”
Thi Minh dừng giây lát, “Nếu như không có anh……”
Đào Tinh Úy chớp chớp mắt, ý thức được đây là tình tiết sắp chết phải ôm chặt chân anh.
Trước kia ở trong đội quán quân phạm phải lỗi gì, bị lãnh đạo gọi đi dạy dỗ cũng là Thi Minh đi. Cô cảm thấy có anh ở đây, đội quán quân sẽ có người vì bọn họ chống cả mảnh trời này ở sau lưng, không bị sụp xuống.
Thế là Đào Tinh Úy lập tức thả một đống lời hay ý đẹp ở trước mặt anh làm kiểm điểm: “Huấn luyện viên, em sai thật rồi, em nghiêm túc hối lỗi, sau này em sẽ không đến những nơi như vậy chơi nữa! Anh có thể giúp em nói hộ trước lãnh đạo được không, là em không hiểu chuyện không ý thức được tính nghiêm trọng của việc tham gia vào tổ chức phi pháp này, mong lãnh đạo và các huấn luyện viên rộng lòng, Đào Tinh Úy em sau này sẽ chăm chỉ huấn luyện, mang vinh quang về cho tổ quốc, phấn đấu trở thành người tiên phong và phát triển quyền anh nữ Trung Quốc!”

Thi Minh nghiêm ngay sắc mặt, liếc đôi mắt sắc bén giống như lang sói đó, dựa gần Đào Tinh Úy, nói: “Vậy em nói thật với anh trước, tại sao đến những nơi như vậy? Nếu dám giấu anh một chữ, bây giờ sẽ để em mang theo vết thương này đi xuống vườn hoa lớn ở dưới lầu bệnh viện huấn luyện dã ngoại năm kilomet.”
Quả nhiên, huấn luyện viên vẫn là huấn luyện viên.
Cứng mềm không ăn.
Đào Tinh Úy đen mặt: “Em……”
Sau khi khai báo hết với Thi Minh, sắc mặt của anh trông càng nghiêm nghị hơn, nhưng không nổi giận, sau đó còn đúc Đào Tinh Úy hành động không tiện ăn chút đồ.
Sau khi ăn no, Đào Tinh Úy lại bắt đầu buồn ngủ. Đang chuẩn bị đi ngủ, thì Tần Thận đi vào.
Đào Tinh Úy kìm nén cơn buồn ngủ, ép mình vực dậy tinh thần, “Bác sĩ Tần!”
Vẻ mặt Tần Thận không được tốt lắm.
Anh đi vào kiểm tra tình hình dùng thuốc cho Đào Tinh Úy, ghi lại tình hình bệnh trạng xong, im lặng không lên tiếng.
“Bác sĩ Tần, sinh nhật vui vẻ nhé!”
Nhắc đến việc này, ngực Tần Thận vẫn còn khó chịu, thoáng liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sinh nhật đã là chuyện của ngày hôm qua rồi.”
Đầu của Đào tinh Úy nổ tung, nhìn xuống lịch, thì ra mình đã bỏ qua sinh nhật của anh rồi!
Khi đó cô vội đến nơi thi đấu quyền anh ngầm như vậy, chính là vì muốn nhanh chóng xoay sở tiền để ngày sinh nhật hôm đó tặng cho anh…… Kết quả, bản thân bị thế này thì thôi đi, còn muộn một ngày……
Cô im lặng nuốt nước miếng, lại vội vàng muốn xuống giường.
“Đúng rồi, quà tặng! Em phải nhanh đến trung tâm mua sắm giao tiền, bằng không sẽ bị người khác……”
Tần Thận nhíu mày, đẩy cô trở lại giường, khom người ấn chặt bả vai cô, kề sát mặt cô.
Trên gương mặt lành lạnh đều là cơn giận nằm ngoài dự liệu của cô.
“Đã nói xong chưa.”
“Em……”
“Tôi hỏi em đã nói xong chưa, Đào Tinh Úy?” Giọng nói của anh lại nặng thêm mấy phần.
Đào Tinh Úy có thể cảm nhận được trong đôi mắt lạnh lùng đó phát ra tia rét lạnh, bởi vì khoảng cách quá gần mà chói đến mức cô có chút không mở mắt được.
 

Không hiểu sao cô bỗng thấy tủi thân.
Mùi vị chua xót trong lòng trào thẳng lên chóp mũi, cô hít mũi.
Tần Thận thấy hốc mắt cô lên.
Cơn giận vừa dâng lên lập tức hạ xuống.
Anh kề sát mặt cô hít sâu một hơi, không nói gì khép mắt lại, đôi môi hôn lên má cô.
Dừng lại vừa đủ năm giây.
Tim Đào Tinh Úy nhảy không ngừng đủ năm giây.
Anh nâng môi lên, giọng nói vẫn còn lạnh, nhưng mà nhiều hơn một chút mùi vị khẩn cần: “Ngoan một chút, được không……”
Hôn xong, mặt của Tần Thận đã đỏ lên trước.
Đào Tinh Úy vẫn còn ngơ ngác.
Thì nghe thấy anh nghiêm giọng, cố làm ra vẻ nghiêm túc ở đó nói: “Chiếc đồng hồ đó, hôm qua Hạ Khê đã thay em đưa cho anh rồi, em không cần vội nữa.”
“Ồ……”
Đào Tinh Úy phồng má thành một chiếc bánh bao, giơ tay sờ bên má đó của mình.
Còn chút vết hôn ẩm ướt.
“Bác sĩ Tần, em không nằm mơ chứ?”
Đào Tinh Úy cười ngây ngô hỏi anh.
Tần Thận ho một tiếng, “Không.”
Anh đến nhéo mũi của Đào Tinh Úy, chứng minh đây không phải là cảnh trong mơ.
“Đau không?”
Đào Tinh Úy ngây người nhìn anh chăm chú, “Anh trai, anh nhéo không đau chút nào.”

Nghe thấy cô bắt đầu gọi mình là “anh trai”, anh nhịn không được mà bật cười.
Lần trước lúc cô cho mình là mộng du cũng vậy, thừa dịp mình không nghe thấy, cứ luôn miệng gọi “anh trai”.
Sau đó Đào Tinh Úy lại cấu mạnh vào chân mình, đau thật.
“A, không phải nằm mơ thật! Vậy bác sĩ Tần anh tại sao đột nhiên lại đối với em……”
“Như vậy mới có thể khiến em an phận một chút.”
Đào Tinh Úy nghiêm túc, vội nói: “Vậy còn bên này…… có thể hôn một cái nữa không? Em đảm bảo, đảm bảo sau này sẽ an phận, cái gì cũng nghe theo anh!”
Hốc mắt của cô vẫn còn hơi đỏ chưa tan hết, chóp mũi cũng còn cay cay, nhưng nụ cười lại ngọt vô cùng.
Chóp mũi Tần Thận thở ra một hơi.
Anh lần nữa khom lưng xuống, từ từ kề sát mặt cô.
Đào Tinh Úy cũng cố gắng nhấc mông lên, muốn đón nhận nụ hôn của anh.
Nào biết, lần này mặt anh chỉ xượt qua chóp mũi của cô, không hề có ý định rơi trên má cô.
Giây tiếp theo, trên tai Đào Tinh Úy có nhiều thêm một chiếc hoa tai.
Nho nhỏ, rất đẹp.
Cô giơ tay lên sờ, cũng không biết đấy là gì.
“Bác Sĩ Tần, đây là gì thế ạ?”
“Tai nghe bộ đàm.”
Tần Thận chỉ lên tai phải của mình, cũng có một chiếc giống hệt như vậy.
Ba chữ “điện thoại vô tuyến” này nửa giây sau, lại ở bên tai Đào Tinh Úy vang lên một lần.
Đây là thể tích rất nhỏ của điện thoại vô tuyến, đeo ở trên tai không nhìn kỹ sẽ không nhìn ra được. Nếu không thực hành như vậy, Đào Tinh Úy cũng không tin thứ đồ này lại có thể là một điện thoại vô tuyến.
Đào Tinh Úy lập tức cảm thấy hứng thú: “Bác sĩ Tần, anh mau dạy em cách sử dụng đi ạ? Làm sao mới có thể phát ra giọng nói ạ?”
Tần Thận bắt lấy một ngón tay của Đào Tinh Úy.
Tay của cô sờ mới biết vừa mềm vừa mịn, ngoại trừ có vài vết chai, một chút cũng không giống với tay biết đánh người, ngược lại càng giống móng vuốt nhỏ của thú cưng, gãi vào tâm can của người ta.
Tần Thận không khỏi lơ đễnh vài giây.
“Bác sĩ Tần? Tay của em rất thoải mái phải không……”
Đào Tinh Úy mỉm cười nhắc nhở.
Tần Thận lúc này mới tỉnh táo lại, cầm ngón tay cua cô sờ đến nút ấn nhỏ trên hoa tai, nói: “Ấn xuống nút này thì có thể nói chuyện, sau khi thu được tín hiệu giọng nói, đèn đỏ bên đây sẽ sáng.”

“Ờ, ờ.”
Anh lại cầm ngón tay cô trượt xuống, sờ đến một nút ấn khác, “Sau đó ở đây, là có thể điều chỉnh âm lượng lớn nhỏ.”
Đào Tinh Úy cười vui vẻ: “Vậy em muốn chỉnh giọng nói của anh ở mức lớn nhất……”
Tần Thận bị cô chọc cười, lại lạnh mặt nói: “Sau này có chỗ nào khó chịu, hoặc là có chuyện gì, đều trực tiếp dùng cái này gọi anh. Trong khoa gần đây khá bận, nhân viên không đủ, y tá chưa chắc đã có thể kịp lúc đến nhìn em.”
Bây giờ Đào Tinh Úy không có gì nguy hiểm nữa, nhưng anh vẫn không yên tâm. Có vài vị trí bị đập và bị sưng khá gần nội tạng, nếu không xử lý tốt, phản ứng lâm sàng lại khá phiền phức.
Anh muốn lúc cô vừa xảy ra vấn đề mình sẽ lập tức biết.
Suy cho cùng nha đầu này thật sự không khiến người ta bớt lo được.
Đào Tinh Úy nắm lấy hoa tai rất nhỏ đó, khẽ “alo” một tiếng, sau đó thử nghiệm: “Bác sĩ Tần, anh nghe thấy không?”
Bên tai Tần Thận lập tức có giọng nói của cô, rất rõ ràng: “Ừm, nghe thấy rồi.”
Cô lại nghịch ngợm gọi một tiếng “anh trai”.
“Anh trai anh nghe thấy không?”
Tần Thận nhướng mày, “Ừm, cũng nghe thấy rồi.”
Thử giọng kết thúc.
Hai người rõ ràng là đang đứng đối diện nhau, hai bên cứ thế bắt đầu nắm hoa tai nói với điện thoại vô tuyến.
Đào Tinh Úy nói với hoa tai: “Vậy điện thoại vô tuyến này có phạm vi khoảng cách đúng không ạ, em thấy điện thoại vô tuyến trên tivi đều có phạm vi cả. Nếu anh cách em quá xa, em gọi anh, anh không nghe thấy thì phải làm sao? Hay là anh rời khỏi phòng bệnh đi trên hành lang, chúng ta thử lần nữa xem sao?”
Tần Thận nghe lời ra khỏi phòng bệnh, dựa trên lan can, nghiêng đầu nói với cô: “Khoảng cách có hiệu quả là từ 3 đến 5 kilomet. Chỉ cần anh không rời khỏi bệnh viện, hoặc là đang giải phẫu trong phòng phẫu thuật, anh đều có thể nhận được. Em không cần lo lắng điều này.”
Quả đúng vậy, giọng nói thu được vô cùng rõ ràng.
Đào Tinh Úy nghiêm túc gật gật đầu, sau đó bỗng nhiên lại mỉm cười, vẫy tay với Tần Thận ở bên ngoài cửa: “Bác sĩ Tần, anh thật sự ra ngoài đó làm gì?”
“Khục……”
Tần Thận không ý thức được bản thân nghe lời Đào Tinh Úy như vậy.
Cô nói gì, anh liền làm theo đó.
Tần Thận lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, lại từ trên hành lang đi trở lại phòng bệnh.
Đi đến cửa phòng bệnh, cảm thấy bản thân đi về phòng bệnh cũng không có việc gì, rõ ràng những điều nên dặn dò cô đều đã dặn dò cả rồi.
Đành phải ngượng ngùng chuyển bước chân, quay đầu về phòng làm việc.
 

Bình Luận (0)
Comment