NAM ĐỘC GIẢ XUYÊN NHẦM SINH TỬ VĂN TỔN THƯƠNG KHÔNG DỨTTác giả: Thời Bất Đãi Ngã
Editor: Vọng Nguyệt
Chương 9Bên này Cố Khinh Lâm ngồi trong phòng nghĩ ngợi lung tung, bên kia Lâm Cẩm Văn ở ngoài tiếp đón khách mới, chờ bàn tiệc đãi khách ăn gần xong thì mọi người bu quanh hắn chúc mừng. Chúc mừng thì không thể tránh khỏi phải mời rượu tân lang quan rồi, tửu lượng Lâm Cẩm Văn hồi ở hiện đại không cao cộng thêm rượu ở cổ đại mạnh hơn rượu ở hiện đại nhiều lắm, hắn uống mấy chén đã bắt đầu say. Có người khi say rượu thì đầu óc tỉnh nhưng không quản được cái miệng của mình, cũng có người uống say khi tỉnh dậy thì không còn nhớ gì hết.
Mỗi lần Lâm Cẩm Văn say rượu thì ý thức của hắn luôn rất tỉnh táo, cũng có thể quản được cái miệng của mình, chỉ là hắn cực kỳ không thích cảm giác say rượu, hôm sau tỉnh lại đầu đau muốn nứt ra là không tránh khỏi. Nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày cưới, Lâm Cẩm Văn tiếp tục chịu đựng. Đến cùng thì đây là một trong những việc vui quan trọng nhất của đời mình, nếu ở trường hợp này hắn mặt lạnh, cứng đầu không chịu uống thì mọi người cũng không làm gì được hắn, chỉ là tình cảnh sẽ có chút khó coi.
Tiệc thành hôn, những chuyện không vui tất nhiên là có thể tránh thì nên tránh đi. Nhưng Lâm Cẩm Văn không phải người không biết linh hoạt làm việc, biết rõ bản thân không được còn cố gắng chống đỡ đến cùng, hắn bưng ly rượu nhìn mọi người nói mình không thể uống nhiều. Sau đó không ai đến mời rượu nữa, hắn uống rất ít. Cũng may không ai quan tâm Lâm Cẩm Văn thế nào, có chức quan của Lâm Tùng Nhân ở đó, người bình thường đều phải cho hắn chút mặt mũi.
Đương nhiên cũng có mấy công tử thiếu gia nhà quyền quý, mấy tên phá gia chi tử thường ngày chơi chung với Lâm Cẩm Văn vẫn la hét yêu cầu Lâm Cẩm Văn uống rượu. Đối với người như vậy Lâm Cẩm Văn không thèm nể mặt làm gì.
Thể diện là phải tự mình kiếm, người đã cho mặt mũi còn không cần thì Lâm Cẩm Văn càng không nể mặt.
Bầu không khí có chút căng thẳng thì Vương Tận An đến, chẳng những gã đích thân đến còn mang theo quà mừng. Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, Vương Tận An nói Hoàng đế biết hôm nay là ngày đại hỉ của Lâm Cẩm Văn nên cố ý sai gã đến chúc mừng tân hôn của Lâm Cẩm Văn.
Vương Tận An vừa ra trận, tình cảnh lập tức thay đổi, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tùng Nhân và Lâm Cẩm Văn càng thêm khác lạ. Lâm Tùng Nhân ở quan trường đã nhiều năm, da mặt sớm đã luyện tới trình độ thấy biến không sờn, Hoàng đế đột nhiên xuất hiện làm ông có chút kinh ngạc. Có điều sự kinh ngạc đó chỉ chợt lóe rồi biến mất, sau đó ông lập tức kéo Lâm Cẩm Văn hướng về phía hoàng cung rồi ôm quyền tạ ơn.
Vương Tận An mỉm cười hỏi hắn có thể cho gã một ly rượu mừng hay không, để dính chút không khí vui mừng, Lâm Cẩm Văn đương nhiên nói được, “Cái này là đương nhiên.”
Lâm Cẩm Văn tự mình rót cho Vương Tận An một ly rượu, cũng tự rót một ly, Vương Tận An uống xong nói thêm vài câu chúc mừng rồi cười vui vẻ rời đi. Vương Tận An tự hiểu trong lòng, có mặt gã ở đây mọi người uống rượu sẽ không được tự nhiên cho nên uống một ly là đủ. Nhưng có gã tới, cho dù là đi lướt qua hay là Hoàng đế thật tình coi trong Lâm Cẩm Văn, ít nhất sau đó không còn ai dám tới mời rượu Lâm Cẩm Văn nữa.
Lúc sau bữa tiệc thành hôn này tuy mọi người vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ, nhưng trong lòng có đủ các loại suy nghĩ, thành ra so với ban đầu đã kiềm chế hơn nhiều. Đương nhiên cũng có vài quan viên nói mấy lời trắng trợn hay ám chỉ với Lâm Tùng Nhân, muốn biết thật ra Lâm Cẩm Văn đã làm gì mà có thể được Hoàng thượng ưu ái đến vậy.
Lâm Tùng Nhân đối với mấy lời nói toàn hố bẫy thế này coi như không nghe thấy, trong lòng ông rõ ràng nhất, Lâm Cẩm Văn cái gì cũng không làm. Nếu nhất định muốn có liên hệ gì đó thì cũng là chuyện xấu của Lâm Cẩm Văn và Cố Khinh Lâm, thiếu chút nữa Lâm Cẩm Văn bị ông đánh chết.
Khi tiệc rượu ở Lâm gia tàn cũng đã muộn. Lâm Cẩm Văn cả người toàn mùi rượu được hai tiểu tư dìu về tân phòng. Trong phòng, tư thế ngồi của Cố Khinh Lâm không thay đổi gì so với lúc hắn đi, ngồi thẳng ở trên giường, gần như không động đậy.
Lâm Cẩm Văn vừa về tới phòng thì đứng thẳng dậy, ánh mắt của hắn so với bình thường thì có hơi mơ màng, có điều không có say, ít nhất đầu óc còn rất tỉnh táo. Lâm Cẩm Văn cho hai tiểu tư dìu hắn về lui ra, sau đó mới phát hiện trong phòng ngoại trừ Đậu Khấu còn có thêm hai người. Một tỳ nữ trong veo như nước, một ca nhi trắng trẻo, đều đứng bên cạnh Cố Khinh Lâm.
Lâm Cẩm Văn hiểu họ là người đi theo Cố Khinh Lâm tới đây nên chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi, hắn nhìn Cố Khinh Lâm. Đang lúc hắn chuẩn bị lên tiếng thì bụng Cố Khinh Lâm đột nhiên reo lên. Lâm Cẩm Văn hơi sững sờ, biết y bị đói. Mắt Cố Khinh Lâm khẽ động, sau đó cụp mắt xuống không biểu hiện chút cảm xúc nào. Tỳ nữ Ngọc Trúc và tiểu ca Tam Thất bên cạnh Cố Khinh Lâm lén lút nhìn nhau, đều có chút lo lắng.
Ngọc Trúc thầm cắn răng tiến lên một bước, “Cô gia, bao tử của thiếu gia không tốt, đã lâu chưa ăn cái gì nên không chịu được, không phải cố ý thất lễ.”
Lâm Cẩm Văn có xem hôn lễ của người cổ đại trên TV rồi, biết bình thường thì vợ phải đợi chồng ở ngoài uống rượu xong trở vào mới có thể cùng ăn gì đó. Hắn nhìn nhìn đồ ăn lạnh ngắt bày trên bàn, nghĩ tới Cố Khinh Lâm hình như cả ngày nay chưa ăn cái gì, ăn đồ ăn nguội lạnh thế này nhất định không dễ chịu, nhìn Đậu Khấu nói, “Nói nhà bếp đưa lên vài món dễ tiêu, rồi kêu người đưa cho ta thùng nước nóng.”
Đậu Khấu khẽ hành lễ, xoay người ra ngoài, Ngọc Trúc và Tam Thất thở phào nhẹ nhỏm. Bọn họ trước giờ luôn theo hầu Cố Khinh Lâm, trước khi theo Cố Khinh Lâm tới Lâm gia đã tìm hiểu trước, Lâm Cẩm Văn không thích tiểu ca, nhất là có gương mặt như Cố Khinh Lâm. Bọn họ vẫn luôn lo lắng trong đêm tân hôn Lâm Cẩm Văn sẽ mượn chuyện để làm Cố Khinh Lâm mất mặt, vậy sau này hoàn cảnh của Cố Khinh Lâm ở Lâm gia sẽ càng thêm khó khăn, không nghĩ tới lại có thể qua cửa dễ dàng như vậy.
Đồ ăn và nước nóng được đưa tới cùng lúc, đồ ăn là cháo với điểm tâm, còn có thêm vài món ăn kèm thích hợp, Lâm Cẩm Văn nhìn Cố Khinh Lâm ngồi yên như tượng nhẹ giọng nói, “Ngươi ăn trước đi, cả người ta toàn mùi rượu, đi tắm trước.”
Lâm Cẩm Văn cảm thấy lời mình nói rất bình thường nhưng vào tai người khác lại có chút ái muội, Cố Khinh Lâm bởi vì nghe lời này mà tay đặt trong tay áo cưới rộng thùng thình mà nắm thật chặt. Mấy chuyện hợp hoan này nghe thì rất tốt đẹp, nhưng trong trí nhớ của y chỉ toàn đau đớn. Y luôn cho rằng đêm nay Lâm Cẩm Văn sẽ không ngủ trong tân phòng, không ngờ hắn sẽ nói ra lời như vậy.
Bất quá ngay lập tức Cố Khinh Lâm quẳng hết ra sau đầu, từ sáng sớm tới giờ y chưa ăn cái gì, bây giờ đói sắp chết rồi. Bất kể như thế nào, trước tiên lấp đầy bụng mới là chuyện cần quan tâm.
Trong phòng rất yên tĩnh, một người tắm rửa sau bình phong, một người lặng lẽ ăn.
Chờ Cố Khinh Lâm bỏ đũa xuống cũng vừa lúc Lâm Cẩm Văn mặc áo trong đi ra. Thật ra Lâm Cẩm Văn cũng có chút bối rối, hắn cũng không muốn như vậy, nhưng trước khi kết hôn hắn đặc biệt tìm hiểu những việc liên quan đến kết hôn. Biết được trong đêm tân hôn, nếu người chồng không qua đêm ở tân phòng chính là sỉ nhục lớn nhất đối với người vợ, ngày sau người vợ sẽ bị người hầu khinh thường. Lâm Cẩm Văn không có tình cảm gì với Cố Khinh Lâm, hai người làm vợ chồng là bị ép nên đành chịu, nhưng có thể cho Cố Khinh Lâm hắn sẽ cho đầy đủ.
Lâm Cẩm Văn tùy ý lau tóc, sau đó ngồi bên cạnh Cố Khinh Lâm, hắn rõ ràng cảm giác được toàn thân Cố Khinh Lâm đột nhiên căng thẳng, hắn làm như không thấy. Hắn cầm bình rượu, rót vào hai cái ly bằng ngọc tinh xảo đẹp đẽ. Sau đó hắn cầm lên một ly, ly còn lại đưa cho Cố Khinh Lâm rồi nói, “Uống xong sau này chúng ta là phu thê.”
Cố Khinh Lâm nhìn Lâm Cẩm Văn khi nói lời này mắt khẽ động, Lâm Cẩm Văn bây giờ cho y cảm giác rất khác với ngày xưa. Lúc trước Lâm Cẩm Văn nhìn người khác đều là mắt mọc trên đầu, trên cao nhìn xuống. Cố Khinh Lâm không phải người cái gì cũng không hiểu, Lâm Cẩm Văn như vậy rõ ràng là bị người ta nuôi dạy thành tính tình này, không thể sửa được.
Nhưng Lâm Cẩm Văn bây giờ rất lịch sự nho nhã, nói chuyện vô cùng khéo léo, thậm chí Lâm Cẩm Văn còn có thể cảm giác được một chút mùi vị dịu dàng từ trong lời nói của hắn. Có điều cũng chỉ ngoài mặt thôi, bởi vì y có thể thấy được sự lạnh lùng từ sâu bên trong đôi mắt của hắn.
Ôn hòa lễ độ chỉ là mặt nạ Lâm Cẩm Văn dùng để che giấu bản thân lạnh lùng mà thôi. Như vậy cũng tốt, Cố Khinh Lâm đưa tay tiếp nhận ly rượu, y đến Lâm gia cũng vì tình thế ép buộc, nếu có thể chung sống hòa thuận với Lâm Cẩm Văn thì không thể tốt hơn.
Lâm Cẩm Văn hạ mắt, trong mắt hiện lên ý cười, Cố Khinh Lâm là người thông minh, vượt xa dự liệu của hắn. Hai người choàng tay vào nhau, yên lặng uống xong rượu hợp cẩn.
Rượu xuống bụng, Lâm Cẩm Văn buông ly xuống, sau đó nói với đám người Đậu Khấu đang đứng hầu, “Các người lui xuống hết đi.”
Đậu Khấu là người hầu Lâm Cẩm Văn, tự nhiên là nghe lời hắn nhất, hành lễ xong lập tức ra ngoài, Tam Thất với Ngọc Trúc thì có chút do dự, Cố Khinh Lâm lên tiếng, “Lui xuống đi.” Lúc này hai người mới lấy tốc độ nhanh nhất ra ngoài.
Chờ người đi rồi Lâm Cẩm Văn mới đứng dậy, cảm thấy toàn thân đau nhức. Hắn nhịn xuống xúc động muốn duỗi người, nói với Cố Khinh Lâm, “Nghỉ ngơi trước đi, thời gian còn dài, có chuyện gì ngày mai rồi nói.”
Cố Khinh Lâm có chút không hiểu Lâm Cẩm Văn rồi, hai người vội vàng thành thân dưới tình huống như vậy, nói câu khó nghe, cho dù hai người bọn họ không ngủ chung thì mọi người trong lòng đều hiểu, mà cho dù ngủ chung, người ta cũng hiểu rõ mâu thuẫn và ngăn cách giữa hai người.
Sai lầm xảy ra giữa y và Lâm Cẩm Văn, y biết không phải lỗi của Lâm Cẩm Văn, cũng không phải lỗi của y. Nhưng mỗi lần nghĩ lại y vẫn thấy khó chịu, cũng may y có mục tiêu để oán hận. Hiện giờ Lâm Cẩm Văn bằng lòng cho y thể diện, không cần biết là muốn bồi thường hay vì cái gọi là thể diện, Cố Khinh Lâm đều tiếp nhận.
Y vốn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý sẽ trải qua cuộc sống vô cùng gian nan ở Lâm gia, bây giờ đã có đường tắt, y tự nhiên là sẵn lòng đi lên rồi. Tất nhiên trong lòng y vẫn đề phòng Lâm Cẩm Văn làm vậy là có mục đích khác, chẳng hạn như đồ cưới của y, hoặc là trước tiên muốn làm y mất cảnh giác, sau đó mới cho y đòn trí mạng.
Trên giường bao phủ bởi mền gối màu đỏ, bên dưới mền là táo đỏ ngụ ý may mắn. Cố Khinh Lâm nằm tít bên trong gần như là dựa sát vào tường, Lâm Cẩm Văn nằm bên ngoài sát mép giường, khoảng trống ở giữa rất rộng rãi, có thể nhét thêm một người nữa.
Lâm Cẩm Văn ngáp, hàm hồ nói, “Mai còn phải dậy sớm, ngủ đi.” Hắn thật sự rất mệt, trên người còn đau nhức, có thể ngủ sớm là tốt nhất.
Cố Khinh Lâm không lên tiếng, Lâm Cẩm Văn không nói gì thêm, không lâu sau tiếng hít thở đều đặn của Lâm Cẩm Văn vang lên.
Cố Khinh Lâm xoay lưng về phía Lâm Cẩm Văn, y cho rằng mình sẽ không ngủ được. Nhưng có lẽ do mệt quá, hoặc có lẽ do tinh thần luôn căng như dây đàn được thả lỏng bởi thái độ của Lâm Cẩm Văn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, cũng không lâu sau hai mắt Cố Khinh Lâm nhắm lại, từ từ rơi vào giấc ngủ.
Sau khi Cố Khinh Lâm ngủ rồi, Lâm Cẩm Văn mở mắt ra, dưới ánh nến đỏ khẽ thở dài.