Những lời Điền nói ngày hôm đó khiến Kiệt được một phen chấn động, kể từ đó tinh thần cậu trở nên suy sụp, cậu sinh ra hoài nghi chính bản thân mình, dẫn đến luôn mất tập trung trong thời gian huấn luyện, hứng thú gia nhập binh chủng đặc công của cậu cũng dần cạn kiệt.
Thời gian tuyển chọn một tháng đã bước vào tuần cuối cùng. Trong thời gian này mọi tân binh đều nỗ lực hết sức mình, tự giác rèn luyện cường hóa bản thân, mỗi khi rảnh rỗi lúc nào lại rủ nhau tự đi huấn luyện, nâng cao thể lực cho chính mình. Nhưng mỗi lần có người rủ Kiệt đi tập luyện, cậu lại cảm thấy uể oải, không tập hết sức mình, có lần đang huấn luyện hạng mục ngụy trang lại bị vấp ngã dẫn đến xây xát chân tay, may mà đây chỉ là vết thương nhẹ ngoài da chứ nếu nghiêm trọng hơn thì cậu đã sớm bị đào thải rồi.
Sự chán nản của Kiệt giống như một ngọn lửa, ban đầu chỉ âm ỉ trong tinh thần cậu, về sau bộc lộ ra thành ngọn lửa lớn, lan nhanh như cháy rừng, tác động đến những chiến sĩ tân binh khác, khiến nhiều người cảm nhận được sự uể oải của cậu, ngoại trừ Sơn và Tuấn Anh là hai người vốn thân thiết với cậu từ trước, những đồng chí còn lại không muốn bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực, càng lúc càng xa lánh cậu. Bản thân Kiệt trở nên cô đơn hơn bao giờ hết, ít người quan tâm khiến thời gian cậu ở một mình nhiều hơn, những lúc như vậy cậu lại chìm đắm vào suy nghĩ về những lời Điền nói trước hôm bị đưa đi, lại càng khiến tinh thần Kiệt mỗi lúc lại lún sâu vào vũng bùn tiêu cực, khó có thể thoát khỏi đó.
Càng đến những ngày tuyển chọn cuối cùng, cường độ huấn luyện lại nặng nề hơn ngày trước, sự chán nản tiêu cực của Kiệt lại càng được bộc lộ rõ nét nhiều hơn, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Thành và Khải. Vài ngày trước khi kì tuyển chọn cuối cùng được tổ chức, sau một ngày dài huấn luyện mệt mỏi, trong lúc mọi người đang tập trung thành hàng ngũ chuẩn bị giải tán, đột nhiên Khải yêu cầu Kiệt rời khỏi hàng, trình diện trước mặt anh ta.
- Báo cáo thủ trưởng ! - Kiệt nghiêm nghị hành quân lễ chào Khải, tránh những ánh nhìn hiếu kì e ngại của các chiến sĩ khác đang hướng về phía mình. - Đồng chí cho gọi tôi !
- Tôi có chuyện muốn nói chuyện riêng với đồng chí. - Khải không một chút cảm xúc nói với Kiệt, đoạn hướng về những người còn lại. - Huấn luyện kết thúc ! Toàn đơn vị giải tán !
Một hồi xôn xao vang lên, phá tan đi không khí yên lặng căng thẳng bao trùm. Sơn hiếu kì muốn nán lại xem Khải sẽ nói gì với Kiệt, liền bị Tuấn Anh hiểu ý kéo đi chỗ khác, trả lại không gian riêng tư cho hai người.
- Đồng chí đi theo tôi. - Đợi các chiến sĩ tân binh đã giải tán hết, lúc này Khải mới quay qua nói với Kiệt.
- Rõ ! - Kiệt vẫn giữ nét mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng cảm thấy Khải chắc chắn đã để ý đến thái độ mà cậu thể hiện ra trong những ngày qua.
Phòng làm việc của Khải nằm ở tầng một của tòa nhà kí túc xá đơn vị tân binh, hai người rời khỏi sân huấn luyện phía trước tòa nhà, rất nhanh đã tới phòng làm việc của Khải. Kiệt theo sau Khải bước vào phòng, bên trong căn phòng được quét dọn sạch sẽ, chăn chiếu mùng mền được gấp lại vuông vức ở góc giường, bàn làm việc và bàn tiếp khách thì được đặt ở góc phòng, tất cả đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp. Trên bàn làm việc của Khải còn có một chậu xương rồng nhỏ, tươi tỉnh hứng trọn ánh nắng chiều tà chiếu vào phòng, mang lại cho phòng một chút hơi ấm của sự sống.
- Đồng chí ngồi đi. - Khải ra hiệu cho Kiệt ngồi xuống một chiếc ghế, còn mình thì kéo ghế đối diện ngồi xuống, rót nước trà ra hai cái ly, đưa một ly cho Kiệt, rồi trực tiếp vào thẳng đề tài. - Tôi muốn gặp riêng đồng chí để nói về thái độ tập luyện của đồng chí trong những ngày qua. Đồng chí đang gặp chuyện gì à ?
- Báo cáo, không ạ ! - Kiệt nói, trong lòng thầm nghĩ chuyện Điền nói ngày trước có chút nhạy cảm, tốt nhất không nên chia sẻ cho Khải biết.
- Gia đình đồng chí vẫn ổn chứ ? - Khải tiếp tục dò hỏi.
- Báo cáo, vẫn ổn ạ ! - Kiệt trả lời một cách máy móc.
- Đồng chí đừng có giấu tôi. - Khải nhìn thẳng vào ánh mắt Kiệt, tựa như muốn nhìn thấu tâm tư của Kiệt, giọng nói có chút nghiêm trọng. - Tôi và đồng chí Thành để ý rằng những ngày qua đồng chí có thái độ tập luyện không tốt, làm ảnh hưởng đến tiến độ huấn luyện của các đồng đội khác. Bản thân tôi là tiểu đội phó, sẵn sàng giúp đỡ đồng chí nếu cần. Đồng chí có khúc mắc gì trong lòng, cứ mạnh dạn nói thẳng ra, tôi và đồng chí Thành sẽ giúp đồng chí giải quyết.
- Báo cáo thủ trưởng, tôi thật sự không bị gì cả. - Kiệt nói. - Đối với thái độ lơ là huấn luyện trong những ngày qua, tôi sẽ cố gắng khắc phục và không tái phạm lại lần sau nữa.
Kiệt dứt lời, hồi hộp nhìn Khải, nhưng Khải chỉ nhìn chứ không trả lời cậu, khiến cậu cảm thấy có chút chột dạ, sợ rằng những lời vừa rồi bị xem là chống cự mệnh lệnh cấp trên.
- Nói miệng thì dễ lắm, nhưng quan trọng là hành động. - Khải nói. - Đồng chí viết bản kiểm điểm, nhớ bổ sung thêm cam kết, nếu còn vi phạm nữa, tôi sẽ gạch tên đồng chí khỏi danh sách thi tuyển đợt cuối năm nay. Tôi không muốn một cá nhân làm ảnh hưởng đến tinh thần của cả một tập thể đâu.
May mà Khải không đào quá sâu vào vấn đề này, Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nắn nót viết bản kiểm điểm của mình, cuối cùng Khải chỉ cảnh cáo cậu thêm một lần cho chắc ăn, rồi cho cậu thoát khỏi buổi công tác tư tưởng của mình.
Cảm giác thoát khỏi áp lực, thần trí Kiệt có chút sảng khoái hẳn lên, nhưng đối với việc mình không cần nỗ lực vẫn có thể vào được bộ đội đặc công, hứng thú huấn luyện trong lòng Kiệt không hề được cải thiện. Kiệt cảm thấy, cho dù mình có vi phạm kỷ luật nặng hơn nữa, chỉ cần lỗi đó vẫn nằm trong mức cho phép thì với mối quan hệ của người cha, cậu vẫn có được một suất vào binh chủng mạnh mẽ nhất quân đội nhân dân.
Ước muốn của Kiệt thì phải tự bản thân cậu nỗ lực giành lấy, chứ nếu như có người lo liệu từ trước, thì mong ước khômg còn ý nghĩa cho người ta nỗ lực.
Vừa rời khỏi phòng làm việc của Khải, Kiệt đột nhiên chạm mặt một nhóm bác sĩ quân y đi ngang qua. Mà trong nhóm người đó lại nổi bật lên gương mặt xinh xắn quen thuộc của Thanh.
- Ấy dà người yêu bà kia Thanh ! - Một nữ quân y trong nhóm la lên.
- Ủa Kiệt ... - Thanh thấy Kiệt thình lình xuất hiện thì được một phen hết hồn, hoàn toàn không ý thức lời bác sĩ quân y kia nói. - Cậu làm gì trong đó vậy ?
- Chào chị Thanh. - Kiệt vừa phải trải qua buổi công tác tư tưởng của Khải, trong lòng còn một chút lo sợ, lại đột ngột gặp người mình có tình cảm như thế này, thực sự là tim cậu đã suýt nhảy khỏi lồng ngực. - Em ... mới bị tiểu đội phó phê bình ạ ...
- Sao vậy ? - Thanh nhìn Kiệt, quan tâm hỏi.
- Hỏi han tình tứ thế. - Một nam bác sĩ quân y châm chọc. - Môi trường quân đội, đừng cho người khác ăn cơm chó vậy chứ.
Kiệt : "..."
Thanh : "..."
- Mấy người đi trước đi, lát nữa tôi theo sau. - Thanh đau đầu trước mấy lời châm chọc của đồng đội, không nhẫn nhịn nổi bèn đuổi khéo.
- Rồi rồi. - Mấy người quân y tiếp tục châm chọc. - Hai người cứ tiếp tục tình tứ đi nhé, tụi tôi đi đây.
Kiệt : "..."
Thanh : "..."
Mấy người quân y rời đi, tiếng cười đùa nhỏ dần rồi biến mất, trên đoạn hành lang ấy chỉ còn Kiệt và Thanh mặt đối mặt với nhau. Buổi chiều, ánh hoàng hôn rọi lên hành lang, mái tóc Thanh tắm trong ánh nắng, thân thể Thanh tựa như đang tỏa sáng, nom như một nàng thiên sứ, trong phút chốc lại khiến Kiệt trở nên ngẩn ngơ.
- Sao vậy Kiệt ? - Thanh nhìn Kiệt, phá vỡ sự yên lặng.
- À không ... - Kiệt lúng túng trả lời, đảo mắt tránh ánh nhìn của Thanh.
Kiệt ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy không nên nói ra lí do khiến thái độ tập luyện của mình tệ hơn trong mấy ngày qua, đặc biệt những điều đó chỉ mới là lời nói vu vơ của Điền và suy diễn của Kiệt chứ không có bằng chứng xác thực nào. Nhưng Kiệt cảm thấy nếu cứ giấu kín tâm sự của mình thì sẽ càng thêm đau đầu, huống hồ Thanh là phụ nữ, chắc sẽ dễ đồng cảm với suy nghĩ của cậu hơn.
Với lại nếu chia sẻ tâm tư của Kiệt cho Thanh, sẽ khiến cô nghĩ rằng cậu là một người hoàn toàn tin tưởng cô, vì thế có thể củng cố mối quan hệ giữa hai người.
Cuối cùng Kiệt quyết định kể hết mọi chuyện cho Thanh nghe. Hai người ra căn tin ngồi nói chuyện, tránh để những người đồng đội của hai người lại tọc mạch phá đám, tạo không gian riêng tư giữa hai người. Mọi kí ức tuồn ra như dòng suối chảy, Kiệt kể chi tiết mọi chuyện mà cậu đã trải qua, từ gia thế của bản thân, mâu thuẫn giữa cậu và cha mình, rồi kể đến ước muốn trở thành bộ đội đặc công, nhắc lại những lời Điền nói hôm bữa khiến cậu suy nghĩ rất nhiều, để rồi trở nên mất đi sĩ khí tập luyện, cảm thấy những điều mình nỗ lực cực kì vô nghĩa.
- Cậu nhạy cảm quá, lại đi để ý mấy lời nói đó của Điền. - Thanh nói. - Nếu là tôi, tôi bơ lâu rồi.
- Nếu Điền nói cái khác thì em cũng bơ giống chị thôi. - Kiệt nói. - Đằng này Điền nói vậy chẳng khác gì nói em vô dụng, không xứng đáng trở thành bộ đội đặc công, giống như em nói chị không xứng đáng trở thành bác sĩ quân y vậy, chị nghe xong có tức không ?
- Cậu nói cũng đúng ... - Thanh gật gù nói. - Nhưng ngộ nhỡ Điền chỉ nói bừa thôi thì sao ?
- Điền không thể nào nói bừa mà đoán được ba em là thượng tá của Quân khu Bảy được. - Kiệt nói. - Em nghĩ Điền còn biết nhiều bí mật khác về em mà đến em còn không biết nữa.
- Chuyện của cậu phức tạp thật đấy. - Thanh nói. - Nhưng cậu hãy cứ cố gắng hết sức mình đi, đã nỗ lực gần một tháng rồi, chẳng lẽ gần tới đích lại bỏ cuộc vì vài lời châm chọc của người khác à ?
- Em cảm thấy nếu Điền nói thật, thì cho dù không cần cố gắng cũng gia nhập binh chủng đặc công, còn cố gắng làm cái gì nữa. - Kiệt nói. - Với lại nếu em đạt được ước muốn của mình bằng cách nhờ vả người khác, vậy em cảm thấy với thực lực của mình không xứng đáng để đạt được tâm nguyện đó.
- Bây giờ chưa thể xác minh lời Điền nói là thật hay không, thì cậu vẫn cứ cố gắng hết sức đi. - Thanh khuyên nhủ. - Cậu cho rằng mình được đề cử vào đợt tuyển chọn lần này là nhờ vào quan hệ của ba cậu, vậy hãy cố gắng hết sức lần này, tự thuyết phục chính mình cũng như chứng minh cho tất cả mọi người thấy, rằng bản thân cậu không cần dựa vào ai cũng có thể tự đạt được ước nguyện của mình.
Câu nói của Thanh như có sức mạnh, lôi Kiệt thoát khỏi sự u uất trong lòng mấy ngày qua. Cậu cảm giác bản thân vừa được tiếp thêm động lực, tựa như một khối thuốc nổ ngủ yên trong lòng, giờ đây được châm kim hỏa lại bùng nổ hừng hực trong lòng. Nhưng Kiệt cảm thấy nói thì dễ, thực hành mới khó, sợ rằng cậu không thể thoát khỏi giới hạn mà chính mình đã đặt ra để nỗ lực như lời Thanh nói.
- Chẳng phải trước ngày hôm đó cậu đã luôn phấn đấu hết sức mình rồi sao ? - Thanh nói. - Bây giờ cậu lại vì Điền mà đặt ra giới hạn của bản thân mình à ? Nếu đã đặt ra rồi thì cố gắng phá vỡ nó đi, cũng cố gắng đừng để bất kỳ ai hay điều gì cản trở nỗ lực của cậu nữa.
- Vâng. - Kiệt nói, tựa như mây đen trong lòng đã bị ánh nắng xua tan.
- Với lại, trở thành bộ đội đặc công rồi, có khi sau này cậu lại công tác cùng đơn vị với tôi đấy. - Thanh nói tiếp. - Tôi với cậu lúc đó chính thức trở thành đồng đội với nhau rồi, có thể dễ dàng gặp nhau nhiều hơn.
Nghe lời Thanh nói, tâm hồn Kiệt như được gắn động cơ tên lửa, bay vút lên chín tầng mây, trong lòng hừng hực khí thế mà trước đây cậu chưa từng có. Quả nhiên người khác nói nhiều lời cũng không bằng Thanh chốt một câu, Kiệt cảm thấy hứng thú trở thành bộ đội đặc công của mình đã quay trở lại, những lời Điền nói ngày trước trở thành điều vặt vãnh không đáng chú ý tới, mọi nỗ lực mà cậu bỏ ra cũng trở nên có ý nghĩa hơn.
Kiệt tự nhủ trong lòng mình, nhất định phải trở thành bộ đội đặc công, như vậy mới có thể được ở gần Thanh hơn.
***
Thành phố Nam Giang, ngày 12 tháng 4 năm 2021.
Ngày thi tuyển cuối cùng đã tới. Từ vài ngày trước, cường độ tập luyện ngày càng trở nên dồn dập, rút kinh nghiệm từ buổi tuyển chọn đầu tiên, lần này tất cả các chiến sĩ ngoài huấn luyện vũ khí và thể lực còn rèn luyện thêm khả năng ngụy trang và phản ứng nhanh khi gặp biến cố. Tất cả mọi người, kể cả Kiệt, đều nỗ lực hết sức mình, cảm thấy bản thân đã đi qua một quãng đường dài, chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là thu được thành quả rồi.
Những ngày vừa qua, không khí trong kí túc xá trở nên sôi nổi, mọi người bàn luận xem sát hạch sẽ tổ chức như thế nào. Mọi người đều nhất trí cho rằng sát hạch cuối cùng sẽ giống như sát hạch đầu tiên, thời gian sát hạch sẽ gói gọn trong một khoảng thời gian cụ thể hoặc khi đã đào thải đủ số người theo yêu cầu. Đến ngày cuối cùng, đơn vị tân binh chỉ còn lại 28 chiến sĩ, trong khi năm nay chỉ bổ sung thêm 14 người vào hàng ngũ bộ đội đặc công. Chỉ một nửa số người là được ở lại, sự thật này khiến mọi người càng trở nên căng thẳng hơn, không ai muốn bị đào thải khi bản thân sắp chạm tới mục tiêu của mình.
Trong số 28 người ở đây, chỉ có 14 người được ở lại, mọi người đều muốn trở thành bộ đội đặc công, khiến cho mọi người khó có thể hợp tác với nhau trong đợt khảo nghiệm lần này. Kiệt thầm nghĩ hồi trước cậu nghe lời Đoàn là đúng, tránh không quá thân thiết với nhiều người, như vậy cậu đỡ phải khó xử khi lâm vào tình thế không thể tin tưởng vào đồng đội như lúc này.
Không ai biết sát hạch sẽ tổ chức lúc nào, buổi trưa mọi người vẫn ăn cơm với nhau trong nhà ăn, nhưng ai nấy đều tỏ ra căng thẳng, chỉ sợ đang lúc mất đề phòng thì sát hạch diễn ra, khó mà đối phó kịp. Mọi người cố gắng giữ tỉnh táo hết mức có thể, nhưng đến buổi chiều vẫn chẳng có động tĩnh gì xảy ra, Thành và Khải vẫn cứ tiếp tục huấn luyện cho mọi người bình thường như bao người khác.
- Sao đội trưởng với đội phó bảo là chuẩn bị tinh thần khảo hạch mà sáng giờ không thấy động tĩnh gì hết nhỉ ? - Tuấn Anh nói trong lúc mọi người tắm.
- Đừng có lơ là. - Kiệt nhắc nhở. - Mấy người lính cũ lắm trò lắm, họ toàn canh lúc tụi mình mất cảnh giác mà tấn công đột ngột đấy.
Một lời nhắc nhở của Kiệt khiến mọi người nhớ lại lần sát hạch buổi đầu tiên, cả đám nhất thời cảm thấy rùng mình, chẳng ai dám buông lỏng tinh thần nữa.
Cả buổi tối trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì, có người còn đùa cợt rằng có khi mọi người không cần phải sát hạch buổi cuối, người ta sẽ chọn ra 14 người có thái độ huấn luyện tốt nhất trong một tháng vừa rồi để gia nhập vào biên chế chính thức của bộ đội đặc công. Điều này có chút giống cách tuyển người ở tiểu đoàn cũ của Kiệt, lại khiến cậu cảm thấy có chút lo lắng, bởi nửa tháng qua thái độ huấn luyện của cậu có chút không tốt, đến mức còn khiến Khải phải chú ý mà gặp riêng cậu để khiển trách, nếu binh chủng đặc công dựa vào tiêu chí này để chọn người, e rằng cậu chính là người bị loại đầu tiên.
Mà cách lựa chọn này không giống với cách làm việc của bộ đội đặc công cho lắm, Kiệt không nghĩ cấp trên sẽ chọn người theo thái độ huấn luyện đâu.
Mười giờ rưỡi đêm, tiếng kẻng lanh canh vang lên, báo hiệu tới giờ giới nghiêm. Các chiến sĩ tân binh đều đã mệt mỏi sau một ngày chờ đợi, cả Kiệt cũng vậy, không ai còn đủ kiên nhẫn nữa, thầm nghĩ có khi sát hạch sẽ diễn ra vào ngày mai. Tất cả mọi người quyết định tắt đèn đi ngủ, ai về giường nấy, cố gắng ngủ một giấc thật ngon để lấy tinh thần chuẩn bị đối phó những điều có thể xảy đến vào ngày mai.
***
Kiệt thiu thiu chìm vào giấc ngủ, đột nhiên trong phòng vang lên một loạt âm thanh đánh động thính giác cậu. Cậu phản xạ mở mắt, cẩn thận trở mình quan sát, phát hiện rất nhiều bóng người lẳng lặng xông vào phòng, lập tức Kiệt trở nên căng thẳng, thầm nghĩ có điều gì đó không ổn, bèn lẳng lặng nằm im quan sát tình hình trong phòng.
Những bóng đen đó xông tới từng giường, kéo tung tấm mùng chắn muỗi lên, thô bạo lôi từng chiến sĩ tân binh ra khỏi giường. Mọi người trong phòng đều bị đánh thức, ai nấy đều nhận ra có kẻ lạ trong phòng, cục diện trở nên hỗn loạn, có người giằng co đánh trả lại nhóm người lạ kia, nhưng nhanh chóng bị đối phương đánh ngất bằng một cú đấm, rồi bị lôi xềnh xệch ra khỏi phòng.
- Kiệt, mày có ở đó không ? - Sơn rời khỏi giường cậu ta, lén chuồn qua giường của Kiệt.
- Tao đây. - Kiệt hoang mang trả lời. - Chuyện gì thế kia ?
- Có người lạ tấn công. - Tuấn Anh phân tích. - Có thể sát hạch bắt đầu rồi, chắc nội quy cũng giống như đợt sát hạch đầu tiên, chỉ cần sống sót là được thông qua. Mà mấy đồng đội của mình không đánh lại đối phương, chưa chắc tụi mình cũng đánh lại, tốt nhất nên trốn đi đã.
Kiệt và Sơn đồng tình với ý kiến của Tuấn Anh, cả ba người lẳng lặng rời giường, lén lút đi tới cửa sau của kí túc xá, lắng nghe âm thanh đánh đấm hỗn loạn trong phòng mà sợ đến run người, trong lòng hi vọng bản thân không bị phát hiện. Ba người đã nỗ lực đi một chặng đường dài, không thể vì một cú đấm của đối phương mà mọi công sức đổ sông đổ bể được.
Ba người vừa rời khỏi phòng, lập tức đã chạm mặt hai người khác, mà hai người đó là Thành và Khải. Thành và Khải xuất chiêu, hai người chia nhau, mỗi người một nhát tay chém vào gáy đã hạ gục được Sơn và Tuấn Anh.
Kiệt được một phen hoảng hồn, ngay khi Thành và Khải cùng lao về phía cậu, cậu vội cúi người, né được hai đòn liên tiếp. Giây tiếp theo, Kiệt chống một tay ra sau, một chân duỗi thẳng ra, quét thành một vòng trên đất, cẳng chân vững chắc đạp ngã Thành sõng soài ra đất.
- Xin lỗi đội trưởng ... - Kiệt có chút ăn năn, sợ rằng mình đánh Thành như vậy làm mất lòng đội trưởng, nhưng cậu chưa kịp dứt câu, Khải đã cúi xuống, túm lấy chân của cậu, ý đồ vô hiệu hóa đòn gạt giò sở trường của Kiệt.
Ngay khi Khải vừa kéo chân Kiệt lên, lập tức Kiệt dồn toàn lực xuống dưới, chân bị Khải giữ làm trụ, chân còn lại bật người nhảy lên, toàn thân bay trên không trung lao về Khải, định bụng từ trên không đá vào mặt anh ta. Nhưng Khải kịp túm cả hai chân Kiệt, cõng cậu trên lưng, rồi hơi ngã người ra sau, cả Kiệt lẫn Khải đều mất đà ngã ra đất.
Toàn thân Kiệt trở nên ê ẩm, nhưng cậu chưa kịp ngồi dậy, Khải đã nhanh hơn một bước đứng bật dậy, lật ngược Kiệt lại, khóa hai tay cậu ra sau, chân đạp lên thắt lưng Kiệt khiến cậu đau nhói, gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng không được, ngược lại càng khiến cậu đau hơn.
- Một con gà con. - Khải sau lưng chế giễu Kiệt. - Vừa gà vừa non.
Kiệt bị kích động, tức đến sôi máu, dồn hết sức lực, chịu đau vùng vẫy, tìm mọi cách thoát khỏi khống chế của Khải. Nhưng một khắc tiếp theo, cậu cảm thấy có vật gì đó đập vào sau gáy mình, ngay lập tức cậu mất đi ý thức, tinh thần rơi vào một khoảng hư vô, mênh mông vô tận.