Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 17

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Ba ngày đã trôi qua, và nó ở đây, trong ngôi nhà của mình, bó gối nhìn chăm chăm về phía ban công. Mái tóc bị cắt từ ba hôm trước vẫn chưa được sửa lại, lòa xòa bao quanh đầu. Ngày hẹn của nó và Tuấn đã qua hơn một ngày, nhưng nó không đi, nó không muốn ra ngoài đường, cũng chẳng muốn gặp bất kỳ ai, số thuốc của Tuấn đưa cho vẫn chưa động đến. Những ngày qua, ngoại trừ ăn, ngủ, đi tắm thì nó cũng chỉ ngồi như vậy.

* * *

Bên dưới nhà, tiếng chuông cửa vang lên liên hồi. Mới đầu, nó cứ để mặc, mắt vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, phải đến 15 phút sau, tiếng chuông vẫn chưa chấm dứt mà càng lúc càng dồn dập hơn, hình như người đó đang dần mất kiên nhẫn.

Đầu nhỏ khẽ nhấc lên, nó lững thững bước xuống những bậc cầu thang. Cánh cửa bật mở, gương mặt nó thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình lặng xuống. Những gương mặt đứng trước nó, thật là dữ tợn. Đôi mắt mang theo tầng sương mù nhìn tất thảy những gương mặt thân thuộc. Người nhà của nó!... Nó có thể dùng từ đó để nói về họ không?

Nó không còn thấy ngạc nhiên nữa, không hoảng sợ nữa. Chuyện đã đến nước này, nó còn biết làm sao? Có thể làm được gì?... Khóc lóc?... Quỳ lạy hay van xin? Họ sẽ bỏ qua cho nó sao? Có thể không? Nếu đã không thể trốn chạy nữa thì cứ phó mặc đi, dù sao nó cũng mệt mỏi rồi, thật sự nó quá mệt rồi! Kết thúc sớm, bớt đau sớm, không phải sao?

Bác trưởng nhìn nó, đôi mắt vằn đỏ, đang trong tình trạng mất kiên nhẫn hoàn toàn, bàn tay to nắm chặt hiện lên vài đường gân lớn. Xương Rồng có thể ngửi được mùi rượu phảng phất trong không khí. Phía sau bác nó,những con người từng là người thân, từng nói với nó rằng: "... Con bé rất ngoan!... Rất xinh, thằng nào mà lấy được Xương Rồng nhà ta, là thằng đấy gặp may đấy..." Mỗi lần như vậy bác đều xoa đầu nó cười rất to, còn mọi người thì tiếp tục chọc ghẹo nó những câu khiến nó xấu hổ. Nó nhớ khi nghe thấy những điều đó nó đã vui vẻ bao nhiêu, hạnh phúc bao nhiêu... Nhưng giờ đây, tất cả đã không còn nữa. Nước mắt tưởng đã cạn, nay lại trào ra. Tim nó đau đớn.

Trước khi nó kịp lên tiếng, nó đã bị bàn tay to lớn nắm chặt cổ áo nhấc bổng lên. Nó thấy mình rời khỏi mặt đất, vòng cổ áo thít chặt lấy cổ, khó thở, nó cố gắng hết sức, đầu ngón chân mới có thể chạm xuống sàn nhà. Bác nó rất to lớn, cao 1 mét 7 và nặng 80 kg, đối với ông ta thì việc nhấc bổng một con nhóc cao một mét 5 chỉ có 39 kg bằng một tay là một việc quá đơn giản.

- Mày tưởng có thể trốn mãi được sao? Con súc sinh... - Ông ta gằn lên, xoắn chặt thêm vòng tay đang túm chặt áo nó. -... Em trai tao, làm gì nên tội mà lại sinh ra con súc sinh như mày...

- Giết cả bố đẻ mình... - Vợ bác trưởng tiến lên một bước, giằng nó ra khỏi tay chồng mình, chân được chạm hẳn xuống đất Xương Rồng lảo đảo lùi lại, nhưng ngay lập tức bị túm trở lại và nhận lấy hai cái tát cực mạnh, kèm theo tiếng gào trầm trầm, giận dữ của bà. -... Mày không bằng con súc sinh... Mày không phải con người...

Cú tát nảy lửa làm Xương Rồng mất hoàn toàn phương hướng, loạng choạng ngã xuống, đầu đập vào bô xe máy cạnh đó. Mắt nhắm chặt nó ngăn lại tiếng kêu trong cổ họng, trong miệng vị mặn, vị tanh xộc lên làm nó buồn nôn, nhưng cố dằn nén lại.

Lại bị kéo thốc lên, lần này này nó bị kéo ra khỏi nhà, bọn họ kéo nó đi trong im lặng tai nó ù đi, cảm giác chút sức lực, chút chịu đựng cuối cùng cũng biến mất. Trong ánh mắt, sự u ám, ảm đạm chiếm lĩnh. Nó vô cảm để bác trưởng nó lôi xềnh xệch, và nhét nó vào chiếc ô tô gia đình của họ. Từng người từng người một trèo vào, ép nó còn một nhúm. vẫn bị bác nó nắm chặt, đôi lúc ông ta lại bóp chặt. Những lúc đó, nó nghe thấy xương mình kêu răng rắc. Mùi ô tô, mùi điều hòa, mùi rượu cứ lan tỏa, khiến cơn buồn nôn càng nghẹn ứ nơi cổ họng.

* * *

- Có chuyện rồi... - Trong góc tối, hai người đàn ông lạ, nhìn về đám người, một gã lạnh giọng, ném điếu thuốc đang cháy dở xuống chân, day day. -... Gọi Phong đi.

Rồi hai người họ lặng lẽ đi theo, thấy đám người trèo vào ô tô cũng nhanh chóng ngồi lên xe máy đuổi theo. Người đằng sau tiếp tục bấm điện thoại, cuộc thứ nhất, thứ hai.... Đến cuộc thứ sáu... Gã quyết định bỏ cuộc.

- Không gọi được... Giờ làm gì?

- Khỉ thật... - Gã rủa thầm, rồ ga mạnh hơn, chiếc ô tô đã ra khỏi khu vực nội thành. -... Gọi cho thằng Duy, Nghiêm... Bất kể thằng nào cũng được, làm nhanh lên... Bọn này muốn đưa cô ta đi đâu??

Thêm hai mươi phút trôi qua, với 16 phút đầu yên lặng và 4 phút cuối là những câu " ừ...ờ...ờ. Rồi...ờ..!". Gã đằng trước khó chịu, lia đôi mắt như dao găm vào gã phía sau, nén lại ý muốn chửi ầm lên, khi kết thúc cuộc gọi gã mới lên tiếng hỏi " nói gì??"

- Không liên lạc được với ba người kia... Mấy anh em nói, ba hôm trước khi cứu Nghiêm ở bãi lau, bọn họ đã tách ra, Phong đưa hai thằng nhóc lên xe đi trước, còn mấy anh em ở lại giữ chân mấy thằng còn lại. Thằng Nghiêm bị thương trên bả vai... Bọn nó cứ nghĩ Phong sẽ đưa 2 thằng nhóc về băng. Nhưng họ đã không về đấy. Hình như bị bám đuôi... Giờ thì họ ở đâu mọi người đều không biết. Chẳng hiểu tại sao lại không gọi được, không biết có xảy ra chuyện gì không?

- Quỷ tha ma bắt bọn nó đi... - Gã tiếp tục gằn giọng, tắt vội đèn xe. Giờ hai người họ đang đứng trước một khoảng trống rộng lớn, hiu quạnh. Cả con đường chỉ có một chiếc ô tô và một chiếc xe máy đang đi. Nếu không muốn bị phát hiện, gã đành phải tắt đèn đi. Cẩn thận đi theo ánh sáng từ chiếc ô tô chiếu ra. -... Chỗ này không có ai... Chẳng lẽ bọn nó muốn giết người?

- Thế thì chúng ta tiêu chắc.

Cuộc nói chuyện buộc phải gián đoạn, khi chiếc ô tô dừng lại, từng người bước xuống. Từ hai chiếc đèn pha, ánh sáng chiếu về phía trước. Đôi mắt hai người đàn ông mở to.

- Mẹ nó... Nghĩa địa à?...

Xương Rồng bị lôi ra khỏi xe mạnh đến nỗi nó ngã nhào ra đất, sỏi đá đâm vào da thịt đau nhói. Khủy tay bị cầm lên, bác nó hầm hầm kéo nó đi xuyên qua những ngôi mộ lạnh lẽo. Rẽ trái, rẽ phải trong bóng tối trơn tru như đã đi qua đây cả nghìn lần. Tiếng gió, tiếng dế, tiếng ve ồn ào trên cây xà cừ tạo ra một bản nhạc âm u, rợn gáy, tim Xương Rồng không tự giác đập liên hồi, bàn tay bị nắm khẽ run rẩy.

Cuối cùng, nó bị bác nó ném thẳng xuống đất, đối diện trước mắt nó là một ngôi mộ. Khi nhìn thấy tên trên tấm bia, tim nó thắt lại. Nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên mặt.

- B... Bố... - Nó run rẩy lắp bắp.

Nó vươn tay ra muốn chạm vào tấm bia, chưa kịp chạm tới bàn tay lớn đã ập xuống, đầu nó bị đập mạnh xuống nền đất. Bàn tay đó vẫn dí sát trên đầu không buông, nó nghe giọng bác nó ồm ồm.

- Em trai... Anh mang con súc sinh này tới để tạ lỗi với em đây... - Ông ta vừa lên tiếng, phía sau đã có người sụt sịt. -... Cả đời em sống vì nó, lo cho nó... Mà cuối cùng lại phải chịu kết cục như vậy! Làm anh trai, anh thấy mình vô dụng quá!... Em hãy tha thứ cho kẻ làm anh như anh... - Rồi ông ta liếc xuống phía nó, đôi mắt trong bóng tối được đèn xe ô tô chiếu qua sáng lên. Dữ tợn như một con quái vật, túm lấy gáy nó nhấc lên ông ta cười gằn. -... Em đừng lo... Rất nhanh thôi, anh sẽ cho nó tới gặp em... Em sẽ không phải oan uổng chết một mình như vậy đâu...

Cách đó không xa, hai người đàn ông đang trốn sau một ngôi mộ. Nghe thấy thế cả hai đều kinh hoảng.

- Khốn kiếp! Con mẹ nó, rắc rối thật rồi...

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bình Luận (0)
Comment