Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 39

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>******<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

3 giờ sáng, trên cầu Chương Dương.

Chiếc mô tô đen tuyền đỗ chình ình, trên xe người đàn ông vẫn ngửa cổ dốc những giọt bia cuối cùng trong cái lon bia xuống cổ họng, sau khi chắc chắn không còn gì, anh ta bóp nát cái lon rỗng và ném về phía cái thùng rác cạnh đấy, ở đó đã có mấy cái lon bia khác cũng bị bóp bẹp, nằm lăn lóc xung quanh.

- Chết tiệt thật!... – Vũ Phong đưa tay lên lau mấy giọt bia trên miệng. Lẩm bẩm.

Nhìn xuống đuôi xe, có một túi nilon, bên trong vẫn còn mấy lon bia, anh đưa tay lấy thêm một lon ra. Nhưng tiếng điện thoại khiến anh dừng lại động tác. Anh mất kiên nhẫn lôi điện thoại ra.

- Ai?. – Dùng cái giọng bất hợp tác, anh gào lên.

- Vũ Phong, chủ bar Demons… - Trong điện thoại, âm thanh cô gái trong trẻo nhưng thoáng mệt mỏi. - … Phải không?

- Phải!. – Chẳng quan tâm là ai, anh lạnh nhạt trả lời.

- …

Không biết cô gái đã nói gì, chỉ thấy anh vội vã gập máy, treo túi nilon lên thành cầu rồi rồ ga phóng đi. Đôi mắt không còn mơ hồ mà ẩn nhẫn tức giận.

Ba giờ sáng, con đường vắng lặng, chỉ có một chiếc mô tô là đang lao vun vút như bay trên đường.

* * *

Trên một bờ biển, những tia nắng đầu tiên bắt đầu lấp ló. Xương Rồng mơ màng tỉnh lại, nhìn trần ô tô gần trong gang tấc nó nhắm lại đôi mắt. Lúc sau lại mở ra, khẽ lẩm bẩm.

- Quên mất tiêu là mình đang ở ngoài biển…

Dụi mắt, nó chui ra khỏi xe nhìn về phía xa, thấy Tùng đang đứng lặng lẽ nhìn mặt biển. Nó ngập ngừng bước tới bên cạnh anh, nhưng không mở lời. Hai người cứ thế nhìn một mảng đỏ rực đang nhô lên, rực rỡ như thiên đường.

- Anh nói đúng mà… Phải không?. – Tùng hít một hơi, mỉm cười nhìn nó. Sau lại tiếp tục nhìn sự rực rỡ trước mặt.

- Ừ!... Rất đẹp.

- … Anh nghĩ … Em đã đúng, chúng ta… …Vẫn có thể làm bạn nhỉ?...

- Tất nhiên là vậy… Anh đã gọi cho cô ấy chưa? Có thể cô ấy đang lo lắng.

- Ừ! Rồi…

Cả hai cứ thế tận hưởng cảm giác khoan khoái từ những cơn gió biển mang tới.

- Chúng ta về thôi - Anh đề nghị.

Nó mỉm cười, gật đầu. Nhưng vừa quay đầu lại, nó lập tức muốn lùi lại. Mẹ của Tùng, bà đang chạy tới gương mặt vì giận dữ mà đỏ gay. Nó chột dạ lùi lại, không phải lỗi của nó, nhưng nó biết bản thân đã vướng vào rắc rối rồi.

Vừa tới nơi, bà ta vung tay ngay lập tức, Xương Rồng thầm than, nhắm mắt lại. Âm thanh chát chúa đầy uy lực, nó sợ hãi ngồi sụp xuống, ôm chặt lấy đầu. Cứ tưởng sẽ bị kéo lên, nhưng đợi lâu vẫn không có động tĩnh nào. Nó ngập ngừng mở đôi mắt ngước lên, trông thấy Tùng cúi mặt đứng trước mình. Mẹ anh thở phì phì tức giận, bàn tay mới tát anh một cái run run.

- Mày… Thằng bất hiếu, mày có coi mẹ là mẹ của mày nữa không?. – Bà túm cổ áo Tùng, gương mặt nhăn nhúm.

- Mẹ… Con biết mẹ muốn nói gì… Nhưng không phải lỗi của Xương Rồng. Mẹ đừng tổn thương cô ấy… Chúng con đã kết thúc rồi. Từ giờ con sẽ không trái ý mẹ nữa… Vì vậy, chuyện này… Dừng tại đây đi.

Sự bình thản của Tùng khiến bà phút chốc không biết phải phản ứng ra sao. Có lẽ thật sự như lời con trai bà nói, “đã kết thúc” … Gánh nặng trên vai nhẹ bớt đi một chút, bà thoáng thả lỏng. Nhưng để bảo toàn yên bình trong tương lai của gia đình. Bà nắm chặt tay, tức giận nhìn thẳng vào Xương Rồng.

- Tôi biết hoàn cảnh hiện tại của cô không mấy tốt đẹp, sau này muốn tìm một đám tốt để gả là không dễ… Nhưng cũng không thể vì lý do đó mà cô muốn lấy con tôi ra làm bia đỡ đạn…

- Mẹ!!

- Com im đi… - Bà gắt lên, rồi cố gắng trầm giọng. - … Nói thẳng, từ lúc thằng Tùng với cô quen nhau cho tới nay tôi đều không thích cô. Chính vì thế, tôi mong sau này cô không cần tới làm phiền nó cùng Vợ nó. Nếu cô còn một chút tự trọng thì cô hẳn là hiểu những gì mà tôi muốn nói… Cô…

- Cháu nghĩ là cháu hiểu rồi… - Nó cười chua chát, cắt đứt lời nói của mẹ Tùng. Hai bàn tay nắm lại vặn xoắn vào nhau.

- …Thế thì tốt. – Đôi mắt mẹ Tùng thả lỏng, hài lòng với sự hợp tác của Xương Rồng. Bà quay về phía con trai. –... Chúng ta về nhà thôi.

Tùng vội hoàn hồn, lúng túng gật đầu. Đợi mẹ quay lưng lại anh mới nhìn Xương Rồng, gương mặt vô cùng áy náy. Trước khi anh mở miệng nói xin lỗi thì Xương Rồng đã cười nhạt, bước qua. Anh chết lặng vài giây.

Tưởng mọi chuyện như thế là xong, nhưng mới đi được vài bước. Mẹ Tùng đã quay phắt lại. Đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn Xương Rồng, như thể nó mới từ ngoài hành tinh bay vào. Và như thể không hiểu bà vừa cười vừa nói.

- A! Mẹ quên mất… Mẹ có việc cần làm trước khi về Hà Nội… Xương Rồng, cháu có thể tự về được không?

Giọng nói dễ nghe đó khiến Xương Rồng thoáng rùng mình. Cứng đơ nhìn bà.

- Mẹ nói gì thế? Con có thể đưa cả hai người đi được mà… Sao mẹ… - Nhận được cái liếc xéo sắc lẻm từ mẹ, Tùng ngây người.

- Cháu có thể chứ??. - Vẫn là cái giọng dễ nghe đó.

- Cháu… Cháu… - Nó hoang mang tột độ. Chỉ muốn mau chóng trở về nhà, nó sợ hãi.

- Bác cũng không muốn vậy đâu, nhưng biết làm sao được. Cháu xem, cũng sáu giờ rồi, đi ra đường lớn là có thể bắt được taxi… Bác có việc đi hướng ngược lại với thành phố, chắc cháu cũng muốn mau chóng về nhà rồi, đúng chứ… A! Hay là cháu không có tiền?… Bác vô ý quá!!... – Mẹ Tùng cất lên một tràng cười, mở ví ra. – .... Đây, ngần này chắc đủ cho cháu bắt taxi rồi chứ?... – Vừa nói bà vừa dúi vào tay nó vài tờ bạc lớn.

- Mẹ đang làm cái gì vậy???. – Anh bức bách muốn đoạt lại số tiền trong tay Xương Rồng.

Nhưng rất nhanh anh đã bị mẹ mình kéo lại, lôi thẳng một đường ra xe. Với sức lực của mình anh thừa sức vùng ra khỏi tay mẹ, nhưng cứ nhìn móng tay mẹ đang cắm chặt vào da mình, anh biết bà đã nhẫn nhịn hết mức. Nếu anh thoát ra, mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn. Không biết làm sao cho phải anh chỉ biết khó khăn nhìn bóng dáng nhỏ bé đứng đơn độc trên biển.

- Xương Rồng… Anh…

Câu nói nghẹn ứ trong cổ họng, khi Xương Rồng ngẩng đầu nhìn theo anh. Đó hẳn sẽ là gương mặt bình thản…Nếu như… Không có dòng nước nóng hổi đang chảy trên đó. Khoảng khắc đó, mọi giác quan của anh hoàn toàn tê liệt. Sức lực như bị rút đi toàn bộ, anh vô thức để mẹ lôi đi.

Đây là lần đầu tiên anh trông thấy nó khóc.

Không ồn ào, không thê lương nhưng sao anh lại thấy tâm mình càng lúc càng thít chặt. Khó thở vô cùng.

>>>>>>>>>>>>>> >>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bình Luận (0)
Comment