Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)

Chương 45

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Mấy ngày sau, tại biệt thự của Phong.

Mấy người con trai quây tròn lại ngồi trên chiếc giường trắng, trong phòng trị liệu của Xương Rồng, nghe Tuấn cập nhật tình trạng.

- Mấy hôm nay anh đã thử đọc qua mấy cuốn sách tâm lý, cũng như chữa bệnh trầm cảm. Ngoại trừ dùng thuốc serotonin ra, chúng ta có thể dùng phương pháp châm cứu… Thuốc serotonin, có tác dụng chậm và gây nhiều tác dụng phụ, nên mọi người không được quá lo lắng, tình trạng bệnh của Xương Rồng bắt đầu chớm mức nặng, việc điều trị có thể kéo dài tới 6 tháng… Trong thời gian này, cần mọi người đặc biệt chú ý đến cô ấy, khả năng cô ấy nghĩ tiêu cực dẫn đến tự sát là rất cao…

Mọi người nghe vậy thì liên tục gật đầu.

- Em cảm thấy, anh nên tìm một người giúp việc tới đây để chăm sóc cho chị Xương Rồng. – Nghiêm nhìn sang Phong, thử đề nghị. –.... Chúng ta không thể ở nhà cả ngày được, mà bệnh này không nên để họ ở một mình. Rất nguy hiểm.

- Ừ! Anh biết rồi.

- Ngoài ra… - Tuấn tiếp tục nói. - …Không được để cô ấy khó chịu, hay gò ép… Cố gắng giúp cô ấy thư giãn…

- Chuyện đó hẳn là dễ nhất đi. – Khang Duy cười cười.

- …Trước đó, chúng ta cũng cần giúp cô ấy giải tỏa triệt để cảm xúc một lần… - Tuấn lật trang giấy, nói tiếp.

- Giải tỏa cảm xúc?. – Kiên cảm thấy mơ hồ.

- Chính xác là để thần kinh cô ấy một lần được giải tỏa… Có thể làm cô ấy cười lớn chẳng hạn…

- Không có khả năng!! – Khang Duy vẫy vẫy cái tay, bác bỏ ý kiến. – Hôm qua em có thử rồi… Em chọn những video hài nhất trên youtube cho chị ấy xem… Kết quả, em "sái" mẹ nó quai hàm, còn chị ấy thì vẫn lạnh tanh như thế… Em thề là sẽ không xem phim hài trong vòng 2 tháng tới… Nếu không em phải tới gặp bác sĩ thẩm mỹ mất …

- … Vậy chỉ còn một cách, để cô ấy khóc đi!!! – Tuấn gập cuốn sách, chốt hạ.

- Không đời nào!! – Phong lập tức phản bác.

Mọi người đồng loạt nhìn anh, vẻ mặt chứa đựng nhiều cảm xúc khó tả…

- Nếu không dứt điểm bế tắc trong lòng Xương Rồng, anh lo là không thể trị dứt mạch cho cô ấy…

- Chắc chắn còn cách khác, để em tự mình tìm… Anh chỉ cần điều trị tâm lý cho cô ấy mà thôi.

- Tùy thôi, nếu em muốn vậy…

Uầy, uầy!! Sao nghe mùi thuốc súng không vậy??...

* * *

Nhưng cuối cùng, Phong cũng phải chấp nhận chuyện đó.

Ngày đó, anh đưa cô cùng ra ngoài dạo phố… Mọi chuyện sẽ vô cùng tốt đẹp nếu như không có một vụ tai nạn xảy ra. Một người bị thương nặng, nằm đơ trên phố… Người dân xung quanh đều nháo nhào cả lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Anh từ trong cửa hàng bách hóa đi ra. Thấy cảnh đó cũng phải nhíu mày lại... Anh vội vàng chen vào xuyên qua đám người, tìm kiếm bóng dáng Xương Rồng…

Cô gái đứng lặng đó, chăm chú nhìn xuống chân mình… Đơn độc, và tĩnh mịch. Thấy cô không sao, anh nở nụ cười gọi tên… Giây tiếp theo, anh cảm thấy máu trong cơ thể như đông lại… Chân cô toàn là máu, máu nhiều tới nỗi đôi giày vốn màu trắng cũng bị nhuộm thành đỏ. Người ta nói rằng, cái xe máy sau khi va chạm với ô tô tải vỡ mấy miếng yếm, mà cô gái lại cứ đứng đực ra đó, không hề chạy đi, nên bị phần sắc nhọn quét qua chân… Do mặc quần ngố, nên khi xe máy va chạm cẳng chân cô bị rách một đoạn.

Mọi người vây quanh liên tục hỏi han, nhưng cô gái vẫn không phản ứng, chỉ chăm chăm nhìn vết rách trên chân mình…

Anh sợ, thật sự thấy sợ… Hình ảnh cô bỗng trở nên mong manh, mờ ảo, giống như chỉ cần nhắm mắt lại một cái… Cô cũng sẽ biến mất theo. Anh băng qua đường, chạy tới bên cạnh cô… Trước khi cô ngẩng đầu lên thì anh đã ôm cô vào lòng, ôm rất chặt.

Hôm đó, anh khi bế cô về nhà… Vừa nhìn thấy Tuấn, anh đã nói rằng.

- Hãy giúp cô ấy khóc!!!

* * *

Vậy là chiến dịch, để Xương Rồng phải khóc bắt đầu…

Một buổi tối đẹp trời nào đó, trong căn nhà lớn… Tiếng khóc thê lương của một cô gái nào đó nghe muốn não hết cả lòng mề… Tuấn, nhíu nhíu đôi lông mày bước vào nhà…

Tại đây anh trông thấy, Xương Rồng ngồi một trên ghế sofa cùng Phong, mấy người còn lại cũng đang nhàm chán ngồi cắn hạt dưa ghế bên cạnh. Cái tivi 100inch đang quay cận mặt một cô gái, nước mắt nước mũi cứ phải nói là…

- Mấy người đang làm gì?. – Anh sẽ không muốn nghe họ nói gì đâu, chắc chắn đấy!.

- Xem phim buồn… Chuyện kể về một người con gái đáng thương, vừa bị chồng phản bội lại còn bị tước mất quyền nuôi con… Giờ đang tới đoạn tòa án xét quyền dành nuôi đứa bé… - Kiên thong thả tóm tắt, nội dung bộ phim.

- Chị ấy khóc rồi này… - Khang Duy vô cùng hào hứng chỉ chỉ mặt Xương Rồng.

Tuấn ngó vào, đúng là đang khóc thật… Được rồi! Trán anh nổi gân xanh có được không?… Anh không nói không rằng, chạy tới, rút cái CD ra khỏi đầu đĩa, bẻ cái CD nghe rốp một cái, sau đó thì thẳng tay ném cái CD ra ngoài sân. Kiên nhìn theo cái CD, ngớ ra vài giây, trước khi gào lên.

- Á aaaa!!! Cái CD của vợ em…

- Thằng chết bầm, cô ấy mà tự sát là anh vặn cổ chú đấy!!. – Gương mặt Tuấn giờ phút này, trông kinh dị hơn bao giờ hết.

- Em xin lỗi!!! – Kiên sợ hãi lắp bắp.

Ngay sau đó, họ lại trông thấy Phong ôm cả đống CD phim, bọc lại trong một cái túi… Sau đó lại nghe, vút một tiếng… Cái túi nằm gọn trong thùng rác ngoài sân… Được rồi, cái người này mới thật là đáng sợ… Xong xuôi, anh nắm tay Xương Rồng đưa về phòng.

- May quá! Tớ cứ tưởng mình sẽ phải xem bi kịch cả tuần chứ. –Khang Duy nhe răng cười.

- Cậu tốt nhất là ra lượm lại túi CD cho tớ, nếu không tớ sẽ kể cho anh Phong nghe, đây là chủ ý của cậu đấy!! – Mặt Nghiêm cũng lạnh tanh, cười như gió thoảng.

- Uầy…Đừng làm vậy! Anh ấy sẽ treo cổ tớ mất!!

(Câu chuyện kết thúc.)

* * *

Một lần khác, lần đó, Phong và Tuấn về cùng nhau. Vừa mới vào nhà, họ nghe có tiếng chửi bới rất chi là hùng hồn của Khang Duy cùng với Kiên.

- … Có cái gì khó chịu thì phải nói ra, chị cứ im lặng như vậy thì tụi này biết đường nào mà lần hả?... Nếu thấy đau khổ thì cứ mặc sức mà khóc ra, khóc cho đã đi… Sau đó, thì vui vẻ mà sống tiếp… Chị cứ im thin thít như vậy, chị tưởng làm thế có thể nhận được đồng cảm của mọi người chắc??... Chị đừng tưởng bở, họ chỉ giả bộ quan tâm chị thôi… Chị thích sống bằng sự thương hại của người ta đến thế sao? … Một chút lập trường, một chút chính kiến cũng không có trong đầu chị à?... Chị bị ngốc đấy phải không?...

- Xương Rồng, anh biết là em đang cảm thấy khó khăn… Nhưng sao em không thử cố gắng khóc ra một lần cho thỏa đi… Nghe anh, khóc như vậy tâm trạng sẽ tốt lên thật đấy … Anh cũng có một lần cảm thấy bế tắc…

Vũ Phong đứng ngoài cửa, mặt đen như đít xoong. Tuấn thì đập tay lên trán, trưng ra bộ mặt rèn sắt không thành thép… Thở dài!!.

Ai giải thích hộ cái hoàn cảnh kia là gì được không? Có kiểu khuyên giải là đấm người ta một phát sau đó lại vuốt má hỏi có đau không như thế à?.

Phong và Tuấn, không bảo nhau cùng tiến lên trước giơ chân đạp một phát vào mông hai kẻ đang nói vô cùng hùng hồn đó. Họ lập tức nằm bẹp dí… Nghiêm, nhắm mắt làm ngơ… “Trời tạo nghiệt, có thể sống. Người tạo nên nghiệp … Thì cố mà chịu đi”.

Sau khi bị “dần” cho lên bờ xuống ruộng, Khang Duy vẫn mặt dày nói từng câu đứt đoạn.

- Em thấy con bé hàng xóm, mỗi lần bố nó quát một câu là nó gào lên như cháy nhà mà… Em còn "căn me" thời gian nữa… Nó khóc đúng một tiếng không dứt đấy!!

- Nhóc muốn chết thì cứ thử làm lại một lần nữa anh xem…

(Kết -------- Thúc!!!... Phân cảnh này.)

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>* * *<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bình Luận (0)
Comment