Mặc Quân Đình và Thẩm Tinh vừa vào tới cửa thì gặp bác Trần, quản gia lâu năm của nhà họ Mặc.
Ông ta ánh mắt cung kính nhìn hai người bọn họ, đặc biệt khi nhìn Thẩm Tinh ánh mắt lại càng thêm sáng ngời.
"Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân hai người về rồi".
Mặc Quân Đình gật đầu :" Bác Trần ".
Anh quay sang Thẩm Tinh giới thiệu :" Đây là bác Trần,là quản gia của nhà họ Mặc ".
Thẩm Tinh cười :" Bác Trần".
Bác Trần này là người làm lâu năm ở Mạc gia, cũng có địa vị nhất định, Thẩm Tinh xưng hô như vậy cũng không tính thất lễ.
Quản gia Trần đánh giá Thẩm Tinh một chút, sao ông cứ có cảm giác vị đại thiếu phu nhân lần này đến đây so với hai lần trước đó có gì đó không giống nhau, nhưng cụ thể là gì ông lại không rõ.
Thấy có người cứ nhìn mình như vậy, Thẩm Tinh cũng có chút chịu không nổi.
Cô đưa mắt nhìn Mặc Quân Đình.
Mặc Quân Đình :" Mọi người trong nhà đang ở đâu vậy."
Bác Trần biết mình nhìn chằm chằm người ta như vậy là hơi vô lễ, ông thu hồi ánh mắt :" Đại thiếu gia, ông nội cậu đang đánh cờ với cha cậu trong thư phòng, lão phu nhân cùng với nhị phu nhân tới chùa Phổ Tự từ sớm, còn đại phu nhân đang ở ngoài vườn hoa.
Mặc Quân Đình gật đầu :" Tôi biết rồi".
Nói xong anh trực tiếp dắt Thẩm Tinh lên trên lầu.
Trước cửa thư phòng bên trong đã truyền ra tiếng trò chuyện của hai cha con.
Mặc Quân Đình gõ cửa"Cộc cộc".
Bên trong tiếng trò chuyện dừng lại, vọng ra tiếng nói:"Vào đi".
Anh đẩy cửa đi vào, phía sau là Thẩm Tinh.
"Ông nội, cha" Anh ngoan ngoãn cúi đầu.
Cha Mặc gật đầu cũng không phản ứng gì nhiều còn ông cụ Mặc lại khác, ông trừng mắt lên:" Tiểu tử thối, còn biết về nhà sao".
Mặc Quân Đình chính là cháu đích tôn của ông cũng là đứa cháu ông yêu thương nhất, từ lúc anh chuyển ra ngoài ông cụ rất nhớ anh.
Ông cụ Mặc thấy cái đầu nhỏ ló ra đằng sau lưng của Mặc Quân Đình thì ngạc nhiên.
Mặc Quân Đình thấy vậy thì kéo cô lên trước.
Thẩm Tinh ngọt ngào :" Ông nội, cha con là Lạc Dư ".
Ông cụ Mặc ngạc nhiên nhìn về cô vợ mới của cháu trai nhà mình.
Lúc trước khi hai người kết hôn, ông cũng chưa từng gặp qua, sau đó Mặc Quân Đình đi công tác ba tháng, Lạc Dư cũng ghé qua vài lần nhưng lúc đó ông có việc nên không gặp được.
Bây giờ xem ra cô gái này cũng không tệ lắm.
Thẩm Tinh đánh giá hai người trước mặt Ông cụ Mặc tuy già nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, đây là ánh mắt đã được rèn giũa nhiều năm trên thương trường.
làn da hông hào khỏe mạnh, trung khí mười phần.
Còn cha anh tuy đã ngoài năm mươi nhưng cũng không có dấu hiệu của tuổi già, trên khuôn mặt cũng không đọng lại dấu vết của năm tháng.Mặc Quân Đình giống cha anh tới bảy phần, có lẽ anh cũng được thừa kế ưu điểm này.
Mặc dù ông ngồi đó cũng không tham dự vào cuộc trò chuyện này nhưng cũng không thể phủ nhận sự tồn tại của ông.
"Được rồi nếu con tới rồi thì thay cha con đi tới đánh một ván đi.Cha con yếu như gà vậy, không chịu nổi một khắc".
Cha Mặc bất đắc dĩ nhìn ông cụ, có cần phải hạ thấp ông tới như vậy không, dù gì con dâu cũng đang ở đây, ông không thể chừa cho con trai mình chút mặt mũi sao.
Mặc dù vậy ông vẫn đứng dậy nhường chỗ cho Mặc Quân Đình, dù sao trong nhà này người có thể đấu với ông cụ lâu nhất là anh.
Mặc Quân Đình ngồi vào chỗ, từ nhỏ anh đã học đánh cờ nhưng đối với ông mình, anh cũng rất hiếm khi thắng được.
Cho nên khi đối cờ với ông anh chưa từng hạ thủ lưu tình bao giờ.
Cha Mặc vỗ vỗ vai con trai:" Lấy lại danh dự cho cha đấy".
Mặc Quân Đình :" Người yên tâm, con sẽ không yếu như người đâu, chắc chắn sẽ trụ qua nửa tuần hương".
Cha Mặc nghe xong thì nhất thời muốn phun một búng máu.
Bị cha chế giễu thì thôi, ngay cả con trai cũng dám chế nhạo ông.Hừ, ông thực muốn xem thử anh có mấy phân bản lĩnh mà dám kiêu ngạo như vậy đấy.
Bốn người vây quanh bàn cờ Mặc Quân Đình là người đầu tiên hạ cờ, tiếp theo là ông nội anh.
Hai người dần dần triển khai thế cục, khắp nơi bày ra sát chiêu, liên hoàn bẫy.
Khí thế cũng ảnh hưởng tới hai người bên cạnh.Cha Mặc nhìn bàn cờ cảm thấy xem ra khả năng của con trai mình lại tăng rồi, ông cụ chắc chắn sẽ không dễ chịu.
Ông từ từ cầm tách trà lên tọa sơn quan hổ đấu.
Thẩm Tinh thì cảm thấy trình đánh cờ của ông cụ Mặc thật tốt, nhưng so với ông Mai thì vẫn còn kém một chút.
Mặc chơi cũng không tệ nhưng muốn thắng rất khó.
Cô nhìn chăm chú vào bàn cờ, cô biết Mặc Quân Đình có ra hết sức có lẽ cũng chẳng có thể thắng nổi ông cụ, đang tính có nên giúp đỡ anh không thì Mặc Quân Đình đột nhiên quay sang nhìn cô.
Thẩm Tinh :"..."Được rồi nể mặt cái nhan sắc nghịch thiên của anh.
Nhân lúc ông cụ không để ý cầm tách trà từ trong tay cha Mặc, cô cầm lấy tay anh nhanh chóng hạ cờ xuống.
Mặc Quân Đình bất ngờ, cảm thấy có một bàn tay mềm mại nắm lấy tay mình, chưa kịp bình tĩnh lại cảm giác mát lạnh đó đã biến mất, cô lại làm như không có việc gì nhàm chán nhìn ra bên ngoài.
Anh cho rằng đó chỉ là ảo giác nhưng khi cuối xuống nhìn bàn cờ, ánh mắt anh khẽ đổi, khóe môi nhếch lên một vòng cung.
Bên kia ông cụ Mặc đặt ly trà xuống :" Thế nào, có chịu thua không ".
Mặc Quân Đình mỉm cười lắc đầu :" Ông à, cháu thấy vẫn chưa chắc đâu".
"Tình thế đã định, còn gì mà chưa chắc chứ." Ông cụ Mặc vừa nói lại nhìn vào bàn cờ ánh mắt ngẩn ra.
Làm sao có thể, ông cụ ánh mắt nghi ngờ nhìn Mặc Quân Đình.
Anh lại tỏ ra thoải mái, còn rất vô lại cười với ông cụ.
Thẩm Tinh thấy vậy, trong lòng thầm viết cho anh hai chữ vô sỉ.
Cha Mặc nhìn thoáng qua cha mình rồi lại liếc qua Mặc Quân Đình.
Ném cho anh một ánh mắt khinh bỉ, ông không giống ông cụ, lúc nãy khi Thẩm Tinh giúp anh ông đã nhìn thấy, chỉ có cha ông vẫn bị thằng cháu ngoan này lừa thôi.
Mặc Quân Đình lại nhìn cha mình ánh mắt như muốn nói, vậy thì thế nào, người không có vợ giúp nên ghen sao.
Cha Mặc nghẹn khuất, con với chả cái.
Nhờ có sự giúp đỡ của Thẩm Tinh, Mặc Quân Đình dần lấy lại thế cân bằng sau đó lấy khí thế sét đánh mà kết thúc trận đấu.
Ông cụ Mặc khen ngợi:" Rất tốt, có tiến bộ đấy".
Mặc Quân Đình chỉ cười không nói gì sau đó ông cụ quay sang nhìn Thẩm Tinh :" Không tệ, còn trẻ như vậy đã có thể ngồi trong phòng xem ván cờ nhàm chán này ."
Thẩm Tinh cười nói.:"Đâu có cháu cảm thấy thú vị mà"
Ông cụ cười ha hả:" Vậy cháu có hiểu không ".
Thẩm Tinh gật đầu :"Một chút ạ".
Ông cụ ngạc nhiên khi thấy cô bé có thể hiểu được cờ vây:" Cháu biết chơi sao".
Thẩm Tinh có chút ngại ngùng :" Cháu chỉ biết sơ sơ thôi ạ".
"Không sao, chúng ta chơi một ván đi,ông sẽ chỉ cho cháu, sau này tha hồ đánh tên tiểu tử kia không nhấc đầu lên được" Ông cụ không hề để ý đến cách dùng từ của Thẩm Tinh nên nói.
Thẩm Tinh nhìn Mặc Quân Đình ông cụ thấy vậy bèn nói:" Cháu nhìn nó làm cái gì, chúng ta cứ chơi đi".
Mặc Quân Đình thấy vậy gật đầu, cha Mặc đứng một bên thì không nhìn nổi, bọn họ đây là bắt nạt người già sao.
Tuy rằng ông cũng rất muốn xem cha mình bị bẽ mặt đấy.
Thẩm Tinh thay thế Mặc Quân Đình ngồi xuống.
Sau khi cầm quân cờ lên khí chất của Thẩm Tinh h0àn toàn thay đổi.
Khí chất trầm lắng khác xa so với bình thường của cô khiến Mặc Quân Đình cũng ngẩn người.
Ông cụ ban đầu cũng chủ quan cho rằng Thẩm Tinh chỉ biết có một chút nên không để ý, cho tới một lúc sau ông mới sợ hãi mà nhìn bàn cờ.
Xem ra cô bé này không đơn giản.
Khắp nơi toàn là sát cục, cho dù ông có đặt như thế nào cũng không thể thay đổi cục diện.
...
Một giờ sau ông cụ vẫn đang loay hoay tìm cách phá giải Thẩm Tinh quay sang chọc chọc vào người Mặc Quân Đình.
Anh ánh mắt ôn hòa nhìn cô:" Sao vậy"
Thẩm Tinh nói khẽ vào tai anh:" Tôi đói".
Hơi thở nóng rực thổi qua khiến tai anh khẽ đỏ lên, nhất thời không để ý kĩ lời cô nói.
Đến khi cô nhắc lại anh mới bật cười.
Mấy ngày sống cùng anh cũng hiểu rõ thói quen của cô.
Bình thường cô ăn uống rất khoa học, buổi chiều sẽ ăn một bữa nhỏ, hôm nay cô chưa ăn gì nên chưa tới bữa đã đói rồi.
Anh quay đầu nói với ông nội:" Ông ngồi đây nghiên cứu nha, con đưa cô ấy ra ngoài một chút".
Ông cụ có chút tức giận trừng mắt với anh:" Đi, đi ra".
Hai đứa này rõ ràng là hợp lại chơi xỏ ông.
Có lẽ ván đầu cũng là Thẩm Tinh đột nhiên chỉ điểm, Mặc Quân Đình mới thắng được.
Hai đứa này lại còn ngồi đó mắt qua mày lại, thật là chọc tức ông già này mà.