Nắm Lấy Vì Sao Ôm Em Vào Lòng

Chương 36


Vào ngày công chiếu buổi diễn, bên trong phòng trang điểm.
Thẩm Tinh đã đến từ sớm đang được một cô gái tên là Alice trang điểm cho.
Một cô gái đẩy một kệ váy áo tiến vào, cô ấy nhìn về phía Thẩm Tinh đang trang điểm:" Nasteria trang phục diễn của cô ở đây nhé, có hai bộ cô chọn lấy một bộ đi, còn một bộ thì để dự phòng.

"
Sau mấy ngày thì Thẩm Tinh đã có thể thoải mái lăn lộn trong đoàn nhạc, tình cảm với mọi người cũng tốt lên, cô đưa tay ra dấu cho cô ấy:" Ok"
"Không có gì.

Chúc may mắn"
"Cảm ơn"
Cô hỏi Alice:" Alice, bao giờ mới xong đây".
Alice nhìn cô gái qua gương mỉm cười:" Yên nào sẽ nhanh thôi".
Thẩm Tinh buồn chán ngồi nghịch điện thoại, bà chị Alice này đối với khuôn mặt của cô có hứng thú vô cùng sâu sắc, cô đã ngồi đây gần hai tiếng rồi mà cô nàng cứ hết xoa lại kẻ trên mặt cô.

Thẩm Tinh cảm thấy mặt mình sắp biến thành cái bảng pha màu tới nơi rồi.
Hôm nay cô đã thông báo cho ông bà tới để xem cô biểu diễn nhưng họ đều nói bận nên không đến được, còn mẹ và cậu cô không hổ là hai chị em ruột lí do y chang nhau chính là từ nhỏ tới lớn nghe phát chán rồi nên không tới.
Thẩm Tinh lại lướt tới khung trò chuyện với Mặc Quân Đình, thời gian dừng lại là tối hôm qua, anh vẫn như thường lệ chúc cô ngủ ngon.


Bây giờ cho dù Thẩm Tinh có ngốc tới mấy cô cũng đã nhận ra ý đồ của anh.

Chỉ là hai người bọn họ vốn dĩ chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, sau này cũng sẽ đường ai nấy đi...
Bỗng dưng cửa phòng được mở ra, một cô gái ăn mặc sành điệu bước vào.

"Cô là ai, cô không biết nơi này không thể tùy tiện bước.."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, cô ta đã vung tay lên một tiếng chát vang lên.
Mọi người giật mình thì thấy trên mặt Alice đã in năm ngón tay.
"Đồ đê tiện, hôm nay tôi sẽ cho biết tay"
Thẩm Tinh giật mình, chưa kịp phản ứng thì cô ta còn đang định đánh tiếp, nhưng Alice đã phản ứng kịp, cô bắt lấy cánh tay đang vung lên của cô ta.
"Nếu cô còn muốn gây chuyện tôi không ngại bẻ gãy tay cô đâu"
Cô ta chỉ cảm thấy cánh tay mình như bị một cái kìm sắt nắm chặt không thể dãy giụa thì tức giận:" Nếu không phải tại cô, anh ấy cũng không bỏ rơi tôi"
Alice một tay đẩy cô ta ra:" Tôi nói lại lần nữa, tôi và anh ta hoàn toàn không có mối quan hệ nào cả, nếu muốn trút giận thì nên đi tìm hắn, đừng có ở đây như chó điên cắn người nữa".
Nói đến đây Thẩm Tinh liền biết có chuyện gì xảy ra, thì ra đây chính là bạn gái của cái tên đểu cáng kia.

Mấy hôm trước lúc Thẩm Tinh ra về thì bắt gặp Alice bị một tên đàn ông chặn đường, còn có ý muốn động tay động chân với cô ấy, cô không nhịn được đã dạy cho hắn ta một trận khiến hắn nhớ mãi không ngờ hôm nay bạn gái của hắn ta lại kéo đến tận đây.
Cô ta tức giận nhìn Alice sau đó cầm một cốc cà phê đang nóng từ trên bàn lên hất thẳng về phía Alice.

Thẩm Tinh nhanh tay kéo cô ấy sang một bên nhưng phía sau Alice là hai bộ lễ phục của Thẩm Tinh, hai bộ váy hứng chịu toàn bộ ly cafe nóng.
Thấy vậy mọi người ồ lên, lúc này bảo vệ cũng đã chạy vào, bắt lấy cô ta kéo theo một đám người.

Trình Lâm đ ến bên cạnh Thẩm Tinh:" Em không sao chứ"
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không sao".
John cũng theo vào:" Cô ta là ai, sao lại tùy tiện để cô ta tiến vào".
Nói xong nhanh để cho bảo vệ kéo cô ta ra ngoài.
John nhìn về phía Alice:" Chuyện này là thế nào".
Alice cúi mặt xuống:" Xin lỗi là lỗi của tôi".

John nhìn Alice một hồi cuối cùng nói:" Là cô ta tự ý xông vào nên tôi sẽ không phạt cô nhưng tôi cũng hi vọng từ sau này trong đoàn nhạc của tôi sẽ không sảy ra tình huống này lần thứ hai."

Mọi người gật đầu nhanh chóng tán đi nhưng có người chỉ vào lễ phục:" Nasteria, lễ phục của cô".
Thẩm Tinh nhìn về phía hai bộ váy, toàn bộ đều dính cafe, thi thoảng còn có hương vị cafe trong không khí".
"Cái này".
Alice áy náy nhìn cô:" Nasteria xin lỗi cô"
Thẩm Tinh lắc đầu:" Không sao, cũng không phải lỗi của chị"
John nhíu mày:" Vậy bây giờ làm sao đây"
Trình Lâm thấy vậy thì nói:" Chúng ta thử liên hệ với mấy cửa hàng xem có thể đưa mấy mẫu sang không, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi".
"Nhưng thời gian chắc sẽ không đủ chỉ còn gần ba mươi phút nữa sẽ bắt đầu rồi" Trợ lí của John nói.
"Không sao, cứ thử liên lạc trước đi, nếu không được chúng ta sẽ nghĩ cách khác"
Trợ lý của John gật đầu nhanh chóng ra ngoài.

Thẩm Tinh ra dấu với Trình Lâm rồi cầm điện thoại bước ra ngoài.

Phải tới hồi chuông thứ hai bên kia mới có người bắt máy, chưa đợi người đó phản ứng, Thẩm Tinh đã gào lên:" Cậu ơi cứu mạng a ".
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói lười biếng:" Có chuyện gì vậy"
Cô nhanh chóng kể lại cho Tiêu Duệ nghe, anh nói với cô:" Được rồi cháu đợi một chút, khoảng hai mươi phút nữa sẽ đưa tới cho cháu"
Thẩm Tinh tâm như hoa nở cười toe toét:" Cảm ơn cậu, yêu cậu nhất nạ".
Thẩm Tinh vui vẻ vào trở lại phòng, nói với Trình Lâm, mọi chuyện đã xong.
"Mọi người không cần lo lắng đâu tôi đã liên hệ mượn được váy rồi, sẽ không làm chậm buổi diễn đâu".
Mọi người nghe xong tâm trạng mới tốt hơn một chút.

Thẩm Tinh nhìn Alice:" Làm phiền chị hoàn thành nốt giúp tôi.

Alice nghe cô nói mọi chuyện đã được giải quyết cô nhẹ nhõm gật đầu:" Tất nhiên rồi"
Chưa tới mười lăm phút sau có một người cầm chiếc hộp bước vào, mấy người trong phòng tò mò nhìn về phía anh ta.
Anh ta mỉm cười:" Xin chào tôi tới để giao đồ cho Thẩm tiểu thư."
Thẩm Tinh gật đầu:" Cảm ơn anh".

Cái này hiệu suất của cậu càng ngày càng nhanh rồi đấy
Trình Lâm nhận lấy bộ đồ đưa cho Thẩm Tinh, cô nhanh chóng thay bộ lễ phục ra.

May mắn cậu của cô đã cứu hộ kịp thời.
Khi Thẩm Tinh bước ra tất cả mọi người ở trong phòng đều chấn kinh đến nơi rồi, Trình Lâm cũng là gật gù, lần này cái tên Tiêu Duệ kia ánh mắt không tồi,Thẩm Tinh hôm nay chính là ngôi sao chói sáng nhất.

Bộ lễ phục theo kiểu váy trễ vai nhưng lại không kém phần thanh lịch làm nổi bật lên dáng người của Thẩm Tinh, toàn thân màu màu xanh ngọc làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của cô.
Mái tóc của cô được cố định bởi một chiếc kẹp đem mái tóc dài xõa thẳng xuống tới eo.
Mọi người không nhịn được mà ngừng lại động tác trong tay mà ngắm nhìn cô gái như được đích thân thượng đế tạo ra này.
Thẩm Tinh thấy mọi người nhìn mình thì mỉm cười, cô đưa mắt nhìn Trình Lâm ý hỏi cô thế nào.
Trình Lâm đưa ra một ngón tay cái: " Perfect ".

Bình Luận (0)
Comment