Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 10

Thời gian cứ trôi mà không đợi một ai.Đối với Lâm Tú Vi cũng thế,biết rằng tình cảm của mình đối với Hoàng Phong vẫn còn sâu đậm nhưng phải làm sao đây?Chỉ là một cô gái tầm thường,ít người biết đến,có một tuổi thơ nhạt nhẽo và...địa vị trong xã hội cũng chỉ thuộc loại hạ lưu,thậm chí chỉ là một hạt cát vô giá trị.Vậy làm sao có thể xứng với anh-một chàng hoàng tử khôi ngô,mọi thứ xung quanh tưởng chừng như đều hoàn hảo và đặc biệt là con của một nhà “quý tộc” quyền uy,có vị thế không nhỏ trong giới thượng lưu.Lâm Tú Vi biết chỉ có công chúa mới được ở bên hoàng tử mà cô chỉ tương xứng với chức người hầu thấp hèn.

Lâm Tú Vi đang đi dạo trên vỉa hè,cái lạnh của mùa đông làm cô phả ra những hơi thở mệt mỏi.Mỗi lần như thế lại tạo ra một làn khói trắng,u mờ và ảm đạm như phản chiếu cuộc đời cô-u buồn và thê thảm.Diện chiếc đầm màu đen khoe đôi chân thon thả nhờ chiếc vớ màu trắng cao cùng với đôi giày thể thao màu hồng.Trên người khoác thêm chiếc áo cùng tông với giày.Mái tóc xõa thướt tha di chuyển theo gió.Chiếc mũ len màu đỏ trông cô thật đáng yêu.

Ngoại hình là thế-xinh đẹp,tràn trề sức sống của người con gái 20 nhưng tâm hồn lại mù mịt.

Bầu trời nhiều mây,những đợt gió ngang qua khiến người ta chỉ muốn tìm một quán nào đó bên đường tạt vào,ngồi đó thưởng thức những món mình thích,nói chuyện với người mà ta quý,...Nhưng không,Lâm Tú Vi chọn cho mình một chỗ ngay vỉa hè.

-Chị ơi!Cho em bắp ngô!

-Đợi chút nhé!

Cô bán hàng nở nụ cười tươi với cô rồi bận rộn nướng những bắp ngô tươi ngon bên bếp nướng của mình.Thẫn thờ ngồi nhìn chằm chằm vào chiếc bàn.Chỗ này chẳng phải chỗ hai người ghé qua rất nhiều sao.Vẫn là người bán nhiệt tình,niềm nở,vẫn là chiếc bàn đó,món ăn đó,nhưng...không phải giây phút đó,con người đó.Mọi thứ đều đã thay đổi rồi cũng sẽ có ngày nơi này trở thành một quán lớn.

-Của em đây!Ăn ngon miệng nhé!

-Dạ,cảm ơn chị!

Cô bán hàng ngồi đối diện với Lâm Tú Vi,nghe tiếng gọi khiến cô giật mình.Cầm bắp ngô và bắt đầu thưởng thức.

-Có phải cô bé hay dạo quán chị không nhỉ?Tại nhìn em quen quen.

-Dạ,đúng rồi chị!Chị vẫn còn nhớ à?

-Tất nhiên rồi,cặp đôi hạnh phúc đây mà.

Lâm Tú Vi cười nhẹ,cô bán hàng đâu biết hai chữ “hạnh phúc” kia đã chẳng thuộc về cô.

-Anh chàng kia đâu?Hôm nay em đi một mình à?

-Anh ấy đâu phải của em.Anh ấy bận dành thời gian cho vị hôn phu của mình rồi chị.

-Ơ...nhìn hai đứa hạnh phúc thế cơ mà.Có chuyện gì hả?Mấy hôm trước cậu ấy cũng đến đây mà.Chị tưởng hai đứa giận nhau thôi?

-Không...Gia đình anh ấy đã chọn người khác...một người....có vị thế hơn em!

-Haiz...khổ thân em!Cái xã hội bây giờ đâu coi tình yêu là gì.Có tiền là có tất cả mà.Em này,mình là phụ nữ,đừng yếu đuối,phải chứng mình rằng mình là người mạnh mẽ.

Ngước đôi mắt ngưng đọng nước mắt lên nhìn cô bán hàng.

-Cố lên cô gái!(lấy tay gạt nước mắt trên má của Lâm Tú Vi)Mọi chuyện sẽ ổn thôi!

-Cảm ơn chị!

-Cảm ơn gì chứ.Chẳng phải lúc chị không bán được hàng em đã chào khách giúp chị sao.

-Hix...hi...chị là tốt nhất nha,ai mà rước chị về là phúc mấy đời à.

-Sướng thì không thấy đâu.Giờ ế chỏng ế chơ này.

Nhắc tới Hoàng Phong,tối nào anh cũng đi hộp đêm đến khuya,kết quả học tập giảm sút nặng nề.Hoàng Phong bước ra từ hộp đêm,tiến về phía chiếc xe thể thao màu đỏ đậu ở nề đường.Trong người có chút hơi men,bước chân có chút không vững.

-Ê...Hoàng Phong,cậu cần tụi này đưa về không?

-Cậu đang xem thường Hoàng Phong này sao!(nhếch mép cười)

-Haha...đâu dám,hay để cô em xinh tươi này đi với cậu cho an toàn nha!Biết đâu tối nay cậu lại được thăm thiên đường.Haha

-Hứ,cô ả này à,cậu nghĩ xứng với tôi?Giẻ rách!

Câu nói khiến cô hầu bàn sững người.Cô ả không ngờ lại có người gọi mình như vậy,dù sao thì mấy vị khách đó đã mời hầu bàn cao cấp nhất ở đây sao.Mấy người còn lại nhìn nhau nhún vai cười ngặt nghẽo.

Chiếc xe thể thao phóng qua đám người nhanh như chớp.Hoàng Phong không biết mình đang làm gì nữa.Trong đầu anh giờ chỉ còn hình ảnh của Lâm Tú Vi còn lại chỉ toàn là bóng tối bao trùm.Đèn đỏ bật lên không làm cho anh dừng lại bởi anh cũng đâu để ý,thậm chí còn không biết mình sẽ đi đâu.

“-Tôi không còn yêu anh!”

-Không yêu anh sao?Em nghĩ em lừa được anh à!Lâm Tú Vi,anh biết em đang nói dối,biết em vẫn còn yêu anh và biết em phải có lý do gì mới làm thế.Nhưng là gì chứ?Là gì?

Nghĩ đến đó,Hoàng Phong nhấn chân ga và đi nhanh hơn.Đám cảnh sát rượt theo,xe vẫn chạy với tốc độ chóng mặt.Đường phố đang yên tĩnh bất chợt còi báo động của xe cảnh sát,tiếng xe rầm rập ngang qua,náo loạn cả một con phố.

Sau mấy phút rượt đuổi như đua xe,Hoàng Phong bắt đầu trở lại với chính mình,anh còn không nhận ra mình đang làm cái gì nữa.Đang trong men say,phanh gấp khiến đầu anh va vào vô lăng,tất nhiên sẽ không mất đi vẻ đẹp của mình bởi một vết xước trên trán.

-Cậu đi quá tốc độ cho phép,trong người lại có độ cồn rất cao,vượt đèn đỏ,và...

Một người mặc quân phục cảnh sát giao thông nhìn anh có vẻ là con một người giàu có nên cũng rất cân nhắc trong lời nói.Rút ra tờ giấy ghi phạt giơ trước mặt Hoàng Phong.

-Cho tôi xem giấy tờ xe của cậu!

-Không có!

-Giấy tờ tùy thân mà cậu cũng không mang trong người sao?

-Không!

-Vậy mời theo tôi về đồn,chúng tôi cần liên lạc với người bảo hộ của cậu.

Dứt lời,chiếc xe được kéo lên một chiếc ô tô khác,còn Hoàng Phong thì ngồi vào xe cảnh sát tới đồn.

Ngồi trong đồn,người anh như không hồn,đôi mắt còn đỏ ọc,gương mặt phờ phạc.Anh không chắc rằng anh cần gì.Cần Lâm Tú Vi đến bên anh,cho anh một cái ôm thật chặt và nói với anh rằng:“Có em đây!Mọi chuyện sẽ ổn thôi!”?Hay là cần một sự thấu hiểu từ người cha mà anh kính trọng?Cả hai cái đó hình như anh đều cần.Có phải Hoàng Phong đã quá tham lam không?Nhưng thật sự nó như cuộc sống của anh vậy!Thiếu một trong hai thì cuộc sống của anh đều trở lên vô vị.

-Cậu tên gì?

-Hoàng Phong?

-Người bảo hộ của...

-...Lâm...Tú...Vi...

-Được rồi,tôi sẽ gọi cô đến.

Người cảnh sát đặt bút xuống rồi đứng dậy.Đang ngồi thẫn thờ thì một người đi qua,bỗng dừng nhìn cậu nhăn trán lại như đang nghĩ gì đó,và rồi ngồi xuống cạnh cậu vỗ vai thật mạnh rồi cườ tươi.

-A...Hoàng Phong đây mà.Sao cháu lại ở đây?Dạo này phong độ gớm nha!

-Ông là...

-À...quên,chắc cháu không biết chú,nhưng chúng ta đã gặp nhau rồi,lúc đó cháu còn nhỏ.Chú là Hắc Thiệp.

-Chào chú!

-Ờ...mà sao cháu lại ở đây?Gặp chuyện gì à?

-Cậu ta vượt đèn đỏ và mấy chuyện khác nữa,ông biết cậu ta?

Người cảnh sát vừa nãy trở lại,trong lòng hơi thắc mắc.

-Ừ,cậu đi giải quyết việc khác đi,còn lại cứ để tôi lo được rồi.

-Tôi biết rồi.

Người cảnh sát đi ra ngoài làm nhiệm vụ,Hắc Thiệp cũng ra ngoài,ông ta lấy điện thoại nói chuyện với ai đó.Hoàng Phong đờ đẫn,ngồi đó một đống.Những người trong phòng thì nhìn cậu với vẻ hiếu kì.

-Hoàng Phong!

Tiếng bước chân rần rần,gấp gáp chạy vào cùng với tiếng gọi chứa đầy sự lo lắng.Đó là Lâm Tú Vi,cô xõa tóc,đầu rối bù,chiếc áo đồng phục của cửa hàng cô làm đã ngả màu đậm hơn bởi mồ hôi trên người.Lâm Tú Vi đứng nguyên,nhìn anh.Hoàng Phong quay ra,ánh mắt sáng lên như có tia hy vọng ập tới.Đôi môi hơi nhếch lên vẻ cười.Hai người đối diện với nhau.Ánh mắt họ thân mật,một tia lo lắng chạm với tia hy vọng liệu có tạo được hạnh phúc.

“-Em đã đến!”

“-Hoàng Phong!Anh sao vậy?Đã xảy ra chuyện gì?”

“-Anh biết em chưa quên được anh”

Đúng là họ không nói với nhau nhưng ánh mắt đó,ánh mắt của người lo lắng,thương yêu,ánh mắt của một tình yêu đẹp đẽ.Chỉ là họ là hai người thuộc hai thế giới khác nhau,hai số phận khác nhau và bị ngăn cách bởi một tấm kính rất mỏng mà có thể sẽ không bao giờ xóa bỏ được-tấm kính cuộc đời.

-Cô là Lâm Tú Vi-người bảo hộ của cậu này.

Tiếng gọi làm Lâm Tú Vi bừng tỉnh,đôi tay nhỏ bé vuót nhẹ lên gương mặt xinh đẹp như để tẩy hết đi sự yếu đuối.

-...(đôi mắt hướng về Hoàng Phong,quay sang nhìn người cảnh sát)...Là tôi.

-Tốt rồi,chúng tôi sẽ tạm giữ xe của cậu ấy.Sáng mai nhớ mang giấy tờ đến để lấy lại xe.Giờ cô có thể đưa cậu ấy về.Tôi không chắc cậu ta có thể về một mình.

-Cảm ơn ông(cúi người).

Ra tới ngoài,Lâm Tú Vi hít một hơi thật sâu,nhìn lên bầu trời cao tìm kiếm thứ gì đó.Hoàng Phong đứng đối diện với cô,ngắn nhìn gương mặt cô thật tỉ mỉ,cẩn thận để có thể khắc sâu vài trong trí nhớ của anh.Vì có thể đây sẽ kà lần cuối anh được ngắm nhìn cô kĩ như thế.Lâm Tú Vi chợt cúi xuống đối mặt với ánh mắt của anh-đôi mắt mà cô sợ phải đối diện.

-Sao lại gọi tôi?

-Em cũng đã đến!

-Anh muốn biết em còn quan tâm đến anh hay không.Nhưng...

-Chỉ là...

-Là gì?

-Cứ coi là còn một chút sự thương hại danh cho anh.Ngoài ra thì không còn gì khác.

-Ok.Thương hại thì anh cũng đón nhận.

-Xong rồi thì tôi về trước.Chắc anh cũng không phải trẻ con mà cần tôi gọi xe cho về?

Lâm Tú Vi nở nụ cười nhẹ nhìn anh rồi quay người đi.Thoán chốc,cô cảm thấy cổ tay mình nóng ran,bàn tay ấm áp của anh siết chặt lấy tay cô.

-Đừng đi!Anh còn một chuyện chưa nói với em!

-Để lúc khác,giờ tôi đang rất bận!

-Cho anh 2 phút thôi.Chỉ 2 hai phút và anh hứa sẽ không làm cho em phải khó xử.

Lâm Tú Vi quay lại,gỡ bàn tay của anh ra.

-Nói đi!

-Em sẽ cho anh một cơ hội nữa phải không?Một cơ hội để được làm bạn em!

Đôi mắt long lanh kia chợt thấp thỏm những giọt nước mắt,nụ cười trên môi như bị ép lộ ra.Thật ra cô đâu muốn làm bạn mà cô muốn làm người của anh mãi mãi kìa.Lâm Tú Vi nói để lúc khác chỉ là cô muốn có lí do để gặp anh mà thôi.Hai người cứ nhìn nhau thế cho tới khi một chiếc xe ô tô màu đen tới đón.Cô đi về-một mình với chiếc áo đồng phục mỏng nhưng không cảm thấy lạnh chút nào.
Bình Luận (0)
Comment