Nấm Lùn Của Tống Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 19

Lâm Tú Vi gương mặt méo mị nhại lại lời Vương Thành Long.Cô thả người xuống chiếc ghế salon cao cấp.Chiếc điện thoại rung,Lâm Tú Vi mở ra.Là tin nhắn của một số lạ.Số điện thoại này chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ.Các con số chen nhau vừa nhìn đã biết chủ nhân là người bá đạo.Và đó là Vương Thành Long.

"-Ra cổng!".

Một tin nhắn cộc lốc mang đậm chất ra lệnh.

-Hứ...không hiểu sao trên thế giới này lại tồn tại cái người...

Tay của Lâm Tú Vi bị một lực mạnh kéo khiến cô không đứng vững.Tâm trí còn chưa kịp định hình lại bị lôi lên,đẩy mạnh vào chiếc xe đỗ ở cổng.

Cô trau mày xoa cổ tay đã hửng đỏ của mình.

-Thời gian của tôi được tính bằng tiền,em không biết?

Lâm Tú Vi nguýt mắt lườm rồi thổi nhẹ vào vết thương.Suốt chặng đường Vương Thành Long không nói gì chỉ nhìn thẳng,đôi mắt nheo lại như đang suy nghĩ gì đó.Lâm Tú Vi ngồi nguyên.Chiếc xe sang trọng đầy đủ tiện nghi mà cô đã vào mấy lần nhưng mỗi lần bước lên xe nó lại cho cô cản giacs mới lạ.Nó lầm lì phảng phất hơi lạnh y như chủ nó.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc mà không nể nang ai.Lâm Tú Vi xanh mặt quay sang nhìn.Vương Thành Long vẫn lịch lãm,thả dáng bên chiếc vô lăng cao cấp.Thân ảnh lúc này quả khiến người ta say đắm.

-Không chết đâu.

Âm thanh âm trầm vang lên.Lâm Tú Vi đỏ mặt,cúi khẽ đầu xuống nhùn chằm chằm vào tấm nệm bên dưới.Chiếc xe đỗ trước một dinh thự lớn.

Lâm Tú Vi ngước lên nhìn.Ngôi dinh thự cao chọc trời.Bên trên là viền một màu trắng mờ nhạt của mây khiến khung cảnh trở nên tuyệt diệu.Sau cánh cửa màu đen là cây cổ thụ lâu năm,cành cây rã xuống sát đất cùng với màu xám tro của ngôi nhà tăng thêm bí ẩn.Chưa đầy năm giây một người bước ra mở cửa hơi cúi người vẻ cung kính.Vương Thanh Long vẫn thói quen cũ,đứng dậy bước ra xe,cài cúc áo rồi đi thẳng vào trong.

-Nè...

Lâm Tú Vi chưa kịp dứt lời thì cánh cửa xe đóng rầm lại ngay trước mặt.Cô nhăn mặt lảm nhảm như người tự kỉ.

10'...20'...30'...Đợi nửa tiếng vẫn không thấy động tĩnh gì.Nhìn dinh thự trước mặt cô lại càng tò mò hơn.Mở cửa xe,cô ngó ra ngoài rồi lại đóng cửa vào.

-Chỉ vào xem thôi chắc không sao đâu.

Nói xong,Lâm Tú Vi mở cửa bước ra ngoài.Cô rón rén như tên trộm cẩn thận từng bước đi.Bước đến cánh cửa chính màu đồng trạm hình thiên thần.Lâm Tú Vi hé cửa ngó vào giây lát rồi tiến thẳng vào trong.Bên trong rộng lớn nhưng không có đồ vật gì ngoài chiếc ghế nạm vàng kiểu hoàng gia được phủ bởi tấm lông chồn cao cấp.

-Vương đại,tôi sẽ cố gắng sửa sai.Chủ lần này,lần này thôi.Xin cậu thương xót.

-Vương Thành Long tôi chưa từng cho ai cơ hội.

Lâm Tú Vi nhận ra giọng của Vương Thành Long.Cô bước đến căn phòng bên mé.Đôi mắt to tròn dí sát vào tấm kính nhỏ ở cửa.Trong đó,Vương Thành Long ngồi trên salon.Hai tay buông thả trên thành ghế,vắt chéo chân nhìn xuống người đàn ông đang quỳ dưới run rẩy.

-Xin cậu...tôi còn vợ con ở nhà không có tôi...

-Hứ...ông biết điều đó còn dám làm chuyện này.

Lâm Tú Vi tim đập loạn nhịp,hơn chục người mặt véc đen đang đứng xung quanh.

-Ông phá hỏng phi vụ làm ăn của tôi.Thất thoái 1 tỉ,ông định trả tôi bằng cách nào.

-Tôi sẽ trả...sẽ trả

-Đổi 1 lấy 1.Tôi sẽ giết ông hoặc 1 trong hai người còn lại.Coi như 1 tỉ đấy để ông an táng.

-Cậu Vương...

Vương Thành Long cười nhếch mép,khẽ ngả người ra phía sau.Ngón tay dơ lên rồi hạ xuống nhanh chóng.

"Đoàng..."một vũng máu loang lổ,người đàn ông ngã xuống,chết mở mắt.

-Háy....

Lâm Tú Vi trừng mắt nhìn.Đôi tay run rẩy giữ chặt miệng để không tạo ra tiếng.Giọt nước mắt không hiểu bắt đầu chảy khi nào thấm trên môi mặn đắng.Cô vừa chứng kiến vụ giết người tàn ác.Vương Thành Long ngồi đó vẫn thản nhiên.Ánh mắt nhìn Evill ra hiệu.Lâm Tú Vi hoang mang chôn chặt mình ở đấy.

Vương Thành Long đứng dậy cài cúc áo.

-Thu dọn cho sạch sẽ.

-Dạaaaa....!

Evill đi cửa sau,nhìn thấy thân ảnh cô cứng đờ,gương mặt xanh lét tiến lại gần.Anh hiểu cô đang rất sốc về những chuyện vừa xảy ra,anh cũng hiểu lí do tại sao Vương Thành Long lại cử anh ra đaya.Chẳng phải vì muốn bảo vệ cô gái này sao.

Đặt bàn tay lên vai cô.Lâm Tú Vi giật mình quay lại.Phản ứng đầu tiên là tiếng hét inh ỏi,Evill nhanh chóng bịt miệng cô lại rồi lôi ra xe.

Vài trong xe,anh vẫn tươi cười nhìn Lâm Tú Vi.

-Chị hai.Anh hai nói dẫn chị đi mua đồ.Vậy...

-Vừa...tôi vừa thấy...

Lâm Tú Vi quay sang đờ đẫn,ánh mắt khiếp đảm.

-Chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.Chị không cần lo giờ chúng ta mua đồ thôi.

Lâm Tú Vi không phản ứng gì.Cô ngồi cứng ngắc trên ghế,ánh mắt hướng ra ngoài nghĩ mông lung.Trong đầu cô giờ toàn những câu hỏi vớ vẩn.

"Liệu anh ta có giết mình khi không nghe lời không?Tại sao lại giết con người kia,chỉ là tiền thôi mà?Không thể tin nổi mình đang ở chung với kẻ giết người máu lạnh."

-À...chị hai,đến nơi rồi.

-Tôi muốn về.

-Anh đã nói phải chuẩn bị đồ trong ngày hôm nay.

-Anh không hiểu tôi đang nói gì sao?Tôi muốn về.

-Nếu anh tức giận thì em không biết có chuyện gì xảy ra đâu nên chị làm ơn.Một lúc thôi em sẽ đưa chị về ngay.

Lâm Tú Vi hiện tại không còn tâm trí,trong đầu rỗng tuếch.Nhưng đôi chân như không làm theo ý trí cứ thế mà bước ra khỏi xe tiến vào khu mua sắm nổi tiếng Willness.Evill lắc đầu tiến vào sau.Họ đi mua đồ dùng cho việc học,sau đó sang khu giày dép.Trên tay Evill lỉnh kỉnh những đồ linh tinh của cô.Phải đến tận lúc hai người đến khu thời trang thì Lâm Tú Vi mới bình tĩnh lại.

-Chị hai,nhìn em này.

Evill bấm tay gọi nhân viên xách đồ ra xe.Lại gần Lâm Tú Vi,anh nhìn thẳng vào mắt cô.Đôi mắt trong veo,hút hồn người khác.

-Sẽ không có bất kì chuyện gì xảy ra với chị.Vì thế,thoải mái đi.

-Ừm,đừng gọi tôi là chị hai gì đó nữa.Tú Vi là được rồi.

-Ok,vậy chúng ta chọn đồ.

Lâm Tú Vi quan sát rồi chọn lấy vài bộ đơn giản,tuy Evill có chọn cho cô mấy bộ nhưng đều bị từ chối.Đối với phụ nữ thì không ai có thể sánh được với Evill.Tất cả gu thời trang,tâm lí hay cách làm người ta thoải mái nhất khi bên cạch mình đều nằm trong đầu của anh.

-Evill!

Một giọng nói õng ẹo,lả lơi vang lên.Evill cười tươi quay lại.Vừa nhìn thấy gương mặt của An Thanh Loan nụ cười tỏa nắng vụt tắt thay vào đó là cái nhếch môi rẻ mạt.

-Evill...Lão đại đâu.

-Hứ...Cô nghĩ lão đại rảnh không có gì làm hả?

-Cậu này,người ta chỉ nói thế thôi.

Lâm Tú Vi cùng lúc bước ra từ phòng thay đồ.Cô chọn chiếc quần jean cạp cao cùng với áo sơ mi trắng nổi rõ đường cong.

-Tuyệt hảo chị hai!

Quay ra cười tươi,giơ ngón tay cái lên hài lòng.

-Ai đây?Chị hai sao?

An Thanh Loan nhìn khinh bỉ,lả lơi tiến lại gần cô nhìn từ đầu đến chân.Lâm Tú Vi ngạc nhiên không kém.Không ngờ cô lại đang đứng cạch một ca sĩ nổi tiếng hiện nay.Cô ta rất đẹp,một nét đẹp sắc sảo.Thân hình bốc lửa cùng với chiếc váy body xanh ngọc phô diễn hết đường cong cơ thể.

-Không phải chuyện của cô,có những chuyện không nên biết vẫn hơn.

-Sao cậu nói nặng lời với tôi vậy.Chỉ cần liên quan đến lão đại tôi đây rất muốn biết nha.

Lồng ngực cô đang đập thình thịch.Nhìn hai người đấu khẩu với nhau,Lâm Tú Vi ở giữa không biết làm gì,chỉ bất động như bức tượng.

-Hứ,cũng chỉ là loại ăn bám!

-Không như kẻ nào nhờ danh tiếng mà nổi.Tú Vi,con người này chị không nên để ý chỉ tổn thọ.

-Cậu...Tôi sẽ nói lại với lão đại.Xem anh ấy xử lí cậu như thế nào.

-Hứ...đối với chuyện thị phi thì lão đại không hứng thú.

An Thanh Loan trừng mắt nhìn Evill tức giận đến nỗi giận chân giậm tay.Evill kéo Lâm Tú Vi ra xe.

-Chị không càn để ý tới loại người đó.

Lâm Tú Vi không còn sức để nói chuyện với anh.Cô đang suy nghĩ những điều An Thanh Loan nói.Vương Thành Long trong mắt cô bây giờ là quỷ dữ,vừa tàn ác,vô tâm,vừa lạnh lùng,thích những kiểu phụ nữ õng ẹo,cần danh tiếng kia.

Lâm Tú Vi không biết nhiều về showbit nhưng đối với An Thanh Loan thì rõ mồn một.Cô ta chẳng phải là nữ hoàng thị phi.Hết tin cướp chồng,cặp kè đại gia cho đến chụp những bộ ảnh không còn vải để bớt.Dạo gần đây tin đồn về nữ ca sĩ có người chống lưng đang rầm rộ.Điều này cô không còn bất ngờ nhưng đối với chuyện Vương Thành Long bao ả thì không chấp nhận nổi.

Gương mặt cô thanh thoát nhưng mang một vẻ lo lắng tràn đầy trong ánh mắt.Hướng mắt ra bên ngoài,cô hạ kính xe xuống cảm nhận không khí bên ngoài.Rất lâu rồi cô không được thảnh thơi dạo phố,được hít thở không khí trong lành ở công viên,được thực hiện ước mơ của mình đó là chơi nhạc.Và giờ thì cô đang thèm thuồng cảm giác đó như con chim bị nhốt trong chiếc lồng khao khát được sải cánh bay trên bầu trời vậy.
Bình Luận (0)
Comment