Chỗ cửa truyền đến tiếng bước chân.
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.
Nhìn thấy Hứa Gia Lăng.
Nàng vẫy vẫy tay.
"Tiểu Lăng, con lại đây nhìn người này."
"Tiểu Thạch Đầu nói, người này giống cha các con, con xem có giống không."
Hứa Gia Lăng bước lại gần, đánh giá cực kỳ nghiêm túc.
Sau một lát.
Chữ quý như vàng.
"Không giống."
Thực ra, thằng bé càng muốn nói hơn là.
Giống, nhưng cũng không giống.
Cha không giống người này, ngũ quan của cha hiền hòa hơn một chút.
Hơn nữa, dáng người của cha không cứng cáp như thế này.
Tiền Mộc Mộc mạnh mẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt tươi cười nói bậy: "Đúng vậy đúng vậy, ta cũng cảm thấy không giống, thằng bé Tiểu Thạch Đầu đúng thật là, hại ta mừng hụt một hồi..."
Mừng hụt một hồi…
Hứa Gia Lăng nhìn chằm chằm vào Tiền Mộc Mộc, ánh mắt kia điềm tĩnh đôi như nước, đáy mắt đen trầm u ám, giống như nhìn thấu vào trong lòng người, cực kỳ mang theo tính xâm lược.
Tiền Mộc Mộc hơi cứng cổ.
Cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục lau người cho người kia.
Sống cùng tiểu phản diện này, đúng thật không thể lơ là thiếu cảnh giác.
Tuổi còn nho nhỏ, đã luyện được ánh mắt sắc bén như vậy, nhìn đến mức lòng nàng cũng dựng lông tơ.
Lông mi run run, Hứa Gia Lăng hơi mím môi.
Trong lời nói của nương, không có nửa phần d.a.o động cảm xúc.
Thằng bé cũng không nhìn thấy một tia gợn sóng nào, trong mắt của nương.
Cũng có nghĩa là ——
Nương đang nói dối.
Nhưng vì cái gì chứ?
Tại sao nương phải nói dối kiểu này?
Hứa Gia Lăng hơi mấp máy môi.
"Người gần đây, có làm mất thứ gì không?"
Lau được một nửa nước đã chuyển thành màu đỏ, Tiền Mộc Mộc ném khăn vào chậu, nghe vậy mắt xoay tròn, làm ra vẻ suy nghĩ.
"Mất đồ? Hình như không có."
Hứa Gia Lăng gấp gáp muốn nhận một câu trả lời.
Tiếp tục truy hỏi:
"Ví dụ như..."
Tiền Mộc Mộc nghiêng đầu.
"Ví dụ như?"
Bàn tay bên người Hứa Gia Lăng, hơi nắm chặt vạt áo.
"Ví dụ như, khăn tay các loại."
A…
Tiền Mộc Mộc nhớ ra rồi.
Tiểu phản diện muốn hỏi, chuyện băng bó cho thằng bé ở trên lúc trước đi.
Công lao của chuyện đó, cũng đã bị Cố Tiểu Vũ mạo danh chiếm lấy.
Nàng cũng không phải nữ phụ tranh đoạt ghen tuông gì đó.
Tất nhiên cũng không có ý định giành lại công lao.
"Không có."
Câu trả lời này, nói chắc như đinh đóng cột.
Không mang theo một chút do dự.
Kẻ lừa đảo.
Hứa Gia Lăng mím chặt môi.
Nhìn chằm chằm Tiền Mộc Mộc, ý vị thâm trường.
Nhìn bóng lưng nhỏ đó, Tiền Mộc Mộc rùng mình một cái.
Tiểu tử này, không hiểu sao cho nàng một loại ảo giác như nhìn thấu tất cả.
Đổ liên tiếp mấy chậu nước, cuối cùng cũng lau người sạch sẽ.
Tiền Mộc Mộc lại đi đến tủ, rút một bộ y phục màu xanh lam từ dưới đáy ra, ban đầu nguyên chủ biết tin Hứa Văn Thư không may mất mạng, đã bỏ y phục và tất cả trang sức của Hứa Văn Thư vào quan tài, chôn cùng xuống nền đất.
Bộ y phục này, và ghế nằm mà nàng dùng mỗi ngày.
Là hai thứ duy nhất, không chôn xuống cùng.
Mở ra nhìn một cái, vẫn có thể mặc được.
Cầm đến gian chính, thay cho người kia.
Lại gọi Hứa Gia Liên cùng nâng người bị thương, nàng trải một ít rơm rạ dưới ghế dài, lại trải nệm bông lên trên, nằm lên cũng không cảm thấy cứng người.
Cuối cùng cũng làm xong việc, Tiền Mộc Mộc hài lòng gật đầu.
Vỗ vỗ ta, định đi ra ngoài.
Lại thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ do dự của Hứa Gia Liên.
Trái tim của Tiền Mộc Mộc lộp bộp, tiểu tử này không phải lại muốn nói ra câu từ giống như Tiểu Thạch Đầu đi…
Nếu thực sự là như vậy, thì nàng thật sự phải cảnh giác.
Hứa Gia Liên nghiêng người qua, có hơi rối rắm nói: "Nương..."
Trái tim Tiền Mộc Mộc treo cao.
Nuốt nước bọt.
"Cái gì?"
Lại thấy Hứa Gia Liên giơ tay chỉ vào nam tử đang hôn mê bất tỉnh, cực kỳ ấm ức nói: "Cha từng nói với nhi tử, bộ y phục đó là cha mặc khi thành thân với nương, tại sao nương lại mặc cho nam nhân xa lạ này?"
Cha đã nói với hắn, lúc mới thành thân với nương, trong nhà rất nghèo, đến hôn phục cũng mua không nổi, chỉ có thể mặc một bộ y phục tương đối có thể diện, để bái đường thành thân với nương.
Sau khi cha mất, nương chỉ giữ lại mỗi bộ y phục này.
Chính là muốn giữ làm kỷ niệm, nhưng bây giờ nương thế mà lại mặc cho một nam tử xa lạ…
Chẳng lẽ, trong lòng nương đã không còn cha nữa sao?
Tiền Mộc Mộc thầm nghĩ không ổn.
Đáng lẽ nàng phải nghĩ đến sớm hơn, nhiều thứ như vậy đều chôn cùng, chỉ giữ lại hai thứ, ý nghĩa trong đó chắc chắn không bình thường.
Bước lên vỗ vỗ bả vai của Hứa Gia Liên.
Làm ra vẻ thâm trầm.
"Đại Liên, cha con đã mất năm năm rồi, bây giờ nương chỉ mong lớn con và các đệ đệ muội muội, để khi con phấn đấu mệt mỏi ở bên ngoài, có một đường lui có thể che mưa tránh gió."
"Bộ y phục kia dù quan trọng đến mấy, cũng chỉ là vật chết, nương cho dù nhìn vật nhớ người nhiều đến thế nào, cha con cũng không thể trở về được. Vừa nãy Tiểu Thạch Đầu nói dung mạo người này giống cha con, nương mới nghĩ mặc cho người này, trong thoáng qua để nương có thể lại được nhìn thấy dung mạo của cha con."
Lời này nghe xong khiến người đau lòng, hốc mắt của Hứa Gia Liên đỏ hoe.
"Nương..."
Là hắn hiểu lầm nương.
Trong lòng nương, cha vẫn luôn ở đó.
Nói dối liên tiếp, làm cho người ta đỏ mắt.
Tiền Mộc Mộc hơi ngượng ngùng, kéo Hứa Gia Liên ra ngoài.
"Nương không sao, con cũng phải kiên cường. Con là trụ cột của gia đình, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đỏ mũi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Hứa Gia Liên mím môi, gật đầu mạnh mẽ.
"Nương, con biết."
Lời vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Hứa Gia Thạch lon ton chạy ra, mở cửa.
Tiền Mộc Mộc nhanh tay lẹ mắt, đóng cửa gian chính lại.
Người đến là Hứa lão thái thái.
Chỗ khuỷu tay, mang một cái giỏ nhỏ.
Cười rồi xoa xoa đầu của Hứa Gia Thạch.
"Đại Liên, cháu đến bên nhà cũ một chuyến."
Hứa Gia Liên bước xuống bậc thềm, tràn đầy vẻ bối rối không hiểu.
"Nãi nãi, bên phía nhà cũ xảy ra chuyện gì sao?"
Hứa lão thái thái vẫy vẫy tay.
"Không phải không phải. Cháu sắp đi rồi, gia gia cháu muốn nói chuyện với cháu một chút. Mau đi đi, đừng để gia gia cháu đợi lâu."
Hứa Gia Liên nhìn nương thân nhà mình một cái, thấy nương khẽ gật đầu, hắn mới đồng ý rồi bước ra ngoài.
Hành động ánh mắt hỏi ý kiến nương vừa rồi kia, bị Hứa lão thái thái nhìn thấy.
Bà ấy cười nói: "Hài tử này còn rất nghe lời con."
Tiền Mộc Mộc cong khóe miệng.
"Chỉ ngoan ngoãn bề ngoài, trong lòng chủ ý lắm không kể xiết."
"Cũng không phải làm bằng gỗ, tất nhiên có suy nghĩ riêng của mình, bình thường bình thường thôi. Nghĩ đến lúc ban đầu mẹ chồng con ấy mà, nuôi sáu hài nhi, đó mới gọi là khổ đấy..." Miệng Hứa lão thái thái nói dông nói dài.
Mẹ chồng nàng dâu hai người bước vào phòng bếp, Lý Nha Nhi đang nhóm lửa nấu cơm thấy lão nhân gia đến, vội vàng đứng dậy chào người.
Hứa lão thái thái cười hiền từ.
"Nha đầu này, miệng thật ngọt."
Bị khen thẳng thắn như vậy, má của Lý Nha Nhi hơi đỏ lên.
Trước kia cho dù nàng ấy làm bao nhiêu việc, cha và đại ca luôn chê nàng ấy tay chân chậm chạp, làm không đủ nhiều... Nơi nào cũng hạ thấp nàng ấy.
Sau này đến nhà thúc thúc, cũng thường xuyên chịu mắng chửi.
Bây giờ đến chỗ này, cho dù làm bất cứ chuyện gì, cũng đều được khen ngợi.
Mẹ chồng lên trấn, cũng sẽ mang đồ ăn vặt mà chỉ nam hài nhi mới được ăn về cho nàng ấy, rõ ràng coi nàng ấy như tiểu hài nhi mình mà chiều chuộng.
Nàng ấy thật sự rất thích ngôi nhà này.
Thích vô cùng.